Chương : Bổn vương thỏa mãn ngươi
Vân Nhược Linh không nói lời nào, lạnh lùng cười một tiếng: “Cái câu làm ấm giường này thì làm sao nào? Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều nói đùa như vậy, ngài có cần thiết phải lớn kinh bé sợ như thế không?
Vương gia, ngài đừng nói với ta là ngài chưa nếm sự đời, mới có mấy kiểu từ ngữ này đã cảm thấy khiếp sợ rồi”
“Ngươi còn dám nói nữa sao? Thu Nhi, ngươi mau cút ra ngoài.” Sở Diệp Hàn thấy Vân Nhược Linh mồm mép liến thoắng như thế, ngay đến chút hối lỗi cũng không có, hắn càng quyết tâm giáo huấn nàng.
Thu Nhi nghe xong, sợ tới mức toàn thân run hết lên, lại không dám đi: “Nô tỳ không đi, nô tỳ phải đồng sinh cộng tử cùng tiểu thư. Vương gia, người muốn trách cứ trách nô tỳ, người giết nô tỳ đi, chỉ cầu xin người đừng trách tiểu thư nhà chúng ta, nàng ấy vô tội”
Vân Nhược Linh không nghĩ tới Thu Nhi lại trung thành với nàng như thế.
Nàng thề, cả đời này dù nàng phải dốc toàn lực cũng nhất định bảo vệ nàng ấy thật chu toàn.
Sở Diệp Hàn gầm lên một tiếng, đột nhiên đá Thu Nhi một cước khiến nàng ấy ngã văng ra ngoài.
Sau đó, tay hắn vung một chưởng, ngay lập tức đóng chặt cửa lại.
“Thu Nhi!” Vân Nhược Linh kích động nhảy khỏi giường, nhằm hướng Thu Nhi mà chạy.
Nàng nhìn thấy Thu Nhi bị đá văng ra bên ngoài, ngã sõng soài trên mặt đất, nhất định là bị thương rồi.
May mà có Hạ Nhi và Tửu Nhi chạy tới đang kiểm tra thương thế của Thu Nhi.
Nàng muốn ra ngoài khám vết thương cho Thu Nhi nhưng lại bị Sở Diệp Hàn ngăn lại, hung hăng ném cơ thể nàng lên giường, lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là một tỳ nữ mà thôi, mới có thế mà ngươi đã đau lòng rồi? Còn nói giữa ngươi và nàng ta không có tư tình?”
Thân thể của Vân Nhược Linh bị đẩy đụng vào giường gỗ, đau đến mức nàng hé miệng kêu đau.
Nàng sờ xuống thắt lưng của mình, phát hiện thắt lưng bị đập đến đau điếng, nàng cố gượng người dậy, khó chịu dựa đến bên cạnh giường, quay sang Sở Diệp Hàn giận dữ nói: “Sở Diệp Hàn, ngươi có còn lương tri không hả? Làm sao ngươi có thể đối xử với Thu Nhi như vậy?
Vị trí của nàng ấy trong lòng ta còn thân hơn cả người thân ruột thịt, chẳng lẽ ngươi không có bạn bè hay sao? Quan hệ giữa ngươi và Mạch Liên Mạch Lan tốt như vậy, có phải ta cũng có thể nói giữa các ngươi có tư tình không?”
Ánh mắt Sở Diệp Hàn chợt cứng đờ.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng không tin giữa Vân Nhược Linh và Thu Nhi có tư tình gì.
Chỉ là vừa rồi hắn nghe được những lời kia thốt ra, đột nhiên hắn bị kích động, không khống chế được cảm xúc của chính mình.
Nhưng hắn vốn là một nam nhân cao ngạo lại lạnh lùng, hắn lại là bá chủ một phương, tuyệt đối không thể nhận lỗi sai về mình.
Hắn lạnh lùng tiến đến, đột nhiên nâng cằm Vân Nhược Linh, con ngươi khẽ giãn ra, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại vạch xiêm y của nàng, làm lộ ra đôi vai mảnh mai tựa tuyết trắng của nàng.
Khi đôi vai tựa tuyết kia va phải ánh mắt hắn, hắn như một con thú đến kỳ động dục, như sứ giả từ địa ngục tới đoạt mệnh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói mãn ngươi”
Nói xong, hắn tiếp tục ra một chưởng, xé rách lớp y phục lót trong màu trắng của Vân Nhược Linh.
: “Nếu như ngươi đã thèm khát đến vậy, bổn vương sẽ thỏa Vân Nhược Linh bị bộ dạng cuồng nộ của hắn làm cho hoảng sợ, nàng phát hiện nam nhân này đột nhiên như quỷ nhập, tính tình trở nên vô cùng điên cuồng, con người cũng trở nên vô cùng đáng sợ.
Nàng sợ đến mức cứ lùi về sau mà trốn: “Sở Diệp Hàn, ngươi định làm gì ta? Không phải ngươi rất chán ghét ta sao? Không phải ngươi sủng ái Nam Cung Nguyệt à? Nếu ngươi muốn bộc phát thú tính, ngươi nên đi tìm nàng ta, đừng có tới tìm ta”
“Ai bảo ngươi cô quạnh khó chịu, nhịn không được cơn thèm khát?”
Sở Diệp Hàn nói xong, lại “soàn soạt” thêm một chút, lần tới vân vê y phục che trước ngực Vân Nhược Linh.
Khi bầu hoa như tuyết trắng của nàng lộ ra, đồng tử Sở Diệp Hàn lại mở to hơn nữa.
Hắn mạnh mẽ phủ lên người nàng, ngậm chặt lấy môi nàng, mãnh liệt hôn lên đó.