Chương : Tự mình hại mình
Nam Cung Nguyệt nghẹn ngào nói: “Muội gả vào vương phủ đã hơn một tháng, vương gia lại không hề viên phòng cùng muội, chuyện này mọi người đều biết, muội đã trở thành trò cười của vương phủ, tỷ bỏ muội ra, để muội đập đầu chết đi”
Nam Cung Nguyệt vừa nói xong, ánh mắt ai oán nhìn về phía Sở Diệp Hàn.
“Nguyệt Nhi, nàng đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, mau qua đây” Sở Diệp Hàn đưa tay về phía Nam Cung Nguyệt, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Hắn không phải không muốn viên phòng với nàng ta, mà là căn bản hắn không có cảm giác gì với nàng ta cả.
Hắn không muốn nói thật với nàng ta, chỉ có thể lấy cớ công vụ bề bộn mà qua loa tắc trách với nàng ta.
Bây giờ nàng ta bi phãn hỏi, hắn siết chặt nắm tay, nhất thời không thể trả lời nàng ta.
Vân Nhược Linh lại nói: “Ngươi muốn chết thì đi ra ngoài mà chết, đừng chết trong viện của ta, dọa người của ta”
“Vương phi, tỷ thật độc ác… A!” Đúng lúc này, Nam Cung Nguyệt đột nhiên che lấy tay mình, đau đớn hét lên một tiếng.
Ngay sau đó, tay phải nàng ta che cánh tay trái, chậm rãi xoay người lại.
Vân Nhược Linh chỉ thấy, cổ tay trái của Nam Cung Nguyệt đầy máu tươi, mà mặt nàng ta đã thống khổ không chịu nổi: “Tỷ tỷ, tỷ thật độc ác, tỷ lại hại muội như vậy… trước giờ muội chưa từng nghĩ sẽ hại Sở Diệp Hàn vừa thấy máu tươi trên tay của Nam Cung Nguyệt, ánh mắt lập tức bị lôi cuốn như chìm vào mưa to gió lớn, hắn bước một mạch tới, ôm Nam Cung Nguyệt vào lòng, bắt đầu kiểm tra tay của nàng
Hắn nhìn thấy cổ tay Nam Cung Nguyệt bị người ta hung hăng dùng mảnh dao rạch một đường, giận dữ nhìn Vân Nhược Linh, ánh mắt lóe lên lửa giận bừng bừng, “Ngươi lại dám làm Nguyệt Nhi bị thương, bản vương đã cho ngươi cơ hội, ngươi không trân trọng, người đâu, mang Thu Nhi xuống nghiệm thân”
Vân Nhược Linh bị máu tươi kia làm hoảng hốt, nàng nhớ mảnh dao này, ngày Nam Cung Nguyệt gả vào vương phủ, nàng cũng bị nàng ta cứa qua một lần.
Nàng nổi giận như sư tử, tiến về phía trước bắt lấy tay Nam Cung Nguyệt: “Ngươi giả vờ cái gì? Nữ nhân âm hiểm như ngươi, căn bản ta không làm hại ngươi, trên người ta trước giờ không có mảnh dao nào, mảnh dao này là của ngươi, là ngươi tự mình hại mình”
“Tỷ tỷ, cầu xin tỷ tha cho muội được không? Muội đau quá, đau quá..” Nam Cung Nguyệt nói xong, cả người ngả vào lòng Sở Diệp Hàn, hôn mê bất tỉnh.
“Nguyệt Nhi!” Sở Diệp Hàn hét lên một tiếng, lập tức nói với thị vệ sau lưng, “Người đâu, mau mời đại phu.”
Sở Diệp Hàn hét xong, ôm Nam Cung Nguyệt vào trong lòng, hắn phẫn nộ nhìn chăm chăm Vân Nhược Linh, “Nếu Nguyệt Nhi có chuyện gì bất trắc, bản vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”
“Sở Diệp Hàn, tại sao ngươi luôn không tin ta vậy? Ta căn bản không hại nàng ta, là nàng ta tự mình hại mình, không tin ngươi tìm trên người nàng ta đi, trên người nàng ta nhất định có giấu mảnh dao đó” Cuối cùng Vân Nhược Linh cũng nếm được mùi vị khó giải bày này.
Mùi vị này thật không dễ chịu gì.
“Ngươi câm miệng cho bản vương, Nguyệt Nhi dịu dàng lương thiện, căn bản sẽ không làm ra chuyện này. Dung ma ma, còn không nghiệm thân Thu Nhi sao?” Sở Diệp Hàn nghiêm giọng phân phó.
“Vâng, vương gia” Dung ma ma đã ghét vương phi nhất, vừa nghe có thể vũ nhục Thu Nhi, bag ta nhanh chóng cùng Lý ma ma xông lên, kéo Thu Nhi đi.
“Mấy người thả em ấy ra” Vân Nhược Linh tức giận xông lên, nhưng thân thể nàng lại bị mấy tên thị vệ chặn lại, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thu Nhi bị đám người Dung ma ma lôi vào một gian phòng tối chứa tạp vật.
Nhìn Thu Nhi bị lôi vào đó, trong mắt của Vân Nhược Linh như bị bao phủ bởi bóng ma, đáy mắt nàng thất vọng cực độ, ánh mắt đây hận ý nhìn Sở Diệp Hàn.
Trước giờ hắn không hề tin nàng, chỉ tin nữ nhân khác.