Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

chương 268: tiểu thiếp thất bai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người nghe xong, nhất thời đều khâm phục nhìn lấy Vân Nhược Linh.

Không ngờ rằng một phu nhân như nàng, lại có thể hiểu biết sâu sắc như vậy.

Ở đây có rất nhiều nam nhân luôn không thích nữ nhân ăn mặc trang điểm, bọn họ cảm thấy thanh tú đơn giản là đẹp nhất.

Nhưng những nữ nhân phú quý ở trong thành này, lúc nào cũng mang cả đống trang sức trên người, nhìn rất lóa mắt, căn bản vốn không đẹp.

Mặc dù bọn họ chán ghét, nhưng cũng không thể nói ra được.

Khi nghe Vân Nhược Linh nói như vậy, bọn họ nhất thời rất kính trọng nàng.

Trưởng công chúa nghe vậy, mặt mũi tối sâm lại.

Nàng ta nhìn về phía Nam Cung Nguyệt, “Nguyệt Nhi, tháng trước lúc muội làm gia chủ, không đặt y phục cho vương phi sao?”

“Lúc đó muội bận rộn, không để ý nhiều, nhưng lúc đó muội đã dặn dò nha hoàn tặng cho vương phi mấy bộ y phục, nhưng vương phi không cần, chắc hẳn là chê y phục đó у không đẹp để quý giá.

Nam Cung Nguyệt nói.

Lúc nàng ta mới gả vào vương phủ, để khoe với Vân Nhược Linh, quả thực đã tặng cho nàng mấy bộ y phục.

Chỉ có điều, đó là thứ mà nàng ta đã mặc qua và không cần nữa.

Nàng ta không phải là thật lòng tặng y phục cho Vân Nhược Linh, mà là muốn làm nhục nàng.

Nàng ta chỉ muốn nói với Vân Nhược Linh, Vân Nhược Linh chỉ có thể mặc đồ mà nàng ta không cần, không ngờ rằng, nữ nhân này rất cứng cáp, vậy mà lại từ chối.

Vẫn Nhược Linh điềm đạm nhếch khóe mỗi, “Nếu như ta chế y phục của muội không không đẹp để quý giá, thì cũng sẽ không mặc bộ hiện tại trên người.

Nhưng, mặc dù y phục của ta không nhiều, nhưng ta chưa bao giờ mặc y phục cũ mà người khác đã mặc qua, người ta không cần nữa, một vương phi như ta, đương nhiên cũng không thể vứt bỏ thân phận, cũng không cần.

Mọi người lắng nghe, nhất thời xôn xao.

Trời à, vậy mà Nguyệt trắc phi lại lấy y phục mà mình không cần nữa tặng cho Ly vương phi, nàng ta xem Ly vương phi là cái gì chú?

Nàng ta quản gia như vậy sao?.

Truyện Sủng

Trái lại khi Ly Vương phi quản gia, nàng lại ăn mặc rất đơn giản, còn Nguyệt trắc phi này thì ăn mặc nhìn rất khó chịu.

Nam Cung Nguyệt thấy mọi người khinh bỉ nàng ta, nàng ta vội vàng nói: “Tỷ tỷ, thực ra ta sớm đã bảo người đặt y phục cho tỷ rồi, chỉ là cần chút thời gian, ta thấy tỷ không có y phục mặc, nên có lòng chia sẻ mấy bộ y phục của mình cho tỷ.

Tỷ yên tâm, y phục đó ta chưa từng mặc qua, chỉ là thử thôi, y phục đã được giặt rất sạch sẽ, chất liệu đều thuộc hàng đầu, thậm chí bản thân ta còn không nỡ mặc, sao tỷ có thể nói đó là đồ cũ chứ? Cho dù là cũ, thì có ai muốn tặng đồ mà mình thích cho người khác không? Chẳng phải là ta quan tâm tỷ, tôn trọng tỷ sao.

“Nhưng dù có tốt đi nữa, thì nó cũng là y phục cũ của tiểu thiếp, muội từng thấy qua có chính phi nào, mặc đồ cũ mà tiểu thiếp không cần nữa chưa? Hơn nữa, ta thấy chất liệu đó cũng rất bình thường, trên đó còn có vết ố và mùi phấn thơm, ta thật sự không muốn làm nhục nhã thân phận của mình, không muốn làm mất mặt vương gia, cho nên mới không cần.

” Vẫn Nhược Linh điềm đạm nói.

Gương mặt nhỏ của Nam Cung Nguyệt, bỗng chốc trở nên trắng bệch.

Nàng ta không ngờ rằng, Vân Nhược Linh lại có thể nói như vậy.

Ngoài mặt nàng ta chỉ có thể khúm núm đứng đó, nhưng trong lòng đã mắng mỏ tổ tiên mười tám đời của Vân Nhược Linh rồi.

“Được rồi, Nguyệt Nhi, muội mau pha trà cho khách trước đi đã, kẻo trả nguội, mọi người mau ngồi đi.

” Trưởng công chúa thấy Nam Cung Nguyệt căn bản không phải là đối thủ của Vân Nhược Linh, nên vội vàng đứng ra giải vây cho nàng ta.

Cho dù như thế nào, nàng ta vẫn phải bảo vệ Nam Cung Nguyệt.

Nam Cung Nguyệt là bằng hữu tốt của nàng ta, là tri kỷ.

Vân Nhược Linh lại là nữ nhi của kẻ thù

nàng ta, đương nhiên là không thể so sánh

được với Nam Cung Nguyệt rồi.

Các khách mời nhìn thấy cuối cùng hai người họ cũng ngừng đấu võ miệng, vội vàng dâng quà lên cho gia chủ, dâng lên cho Vân Nhược Linh và Trưởng công chúa xem.

Vân Nhược Linh nhìn thấy những vật phẩm và thuốc bổ đủ kiểu đủ loại, vẻ mặt cảm kích nói với mọi người: “Ta thay mặt vương gia đa tạ ý tốt của mọi người, quản gia, mang đồ vật mà mọi người tặng xuống, đặt vào của công đi.

”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio