Nhắc tới chuyện lần trước bị thương, sắc mặt Sở Diệc Hàn tối sầm lại.
Lúc đó mặt ngoài hắn hôn mê, thực ra đã tỉnh từ lâu, khi Tô Thường Tiếu đến thăm hắn, dáng vẻ giả dối, trong nháy mắt hắn đã hiểu được.
Nàng ta căn bản không thực sự quan tâm đến hắn, nếu thật sự quan tâm, khi đó sao lại bình tĩnh như vậy?
Nước mắt của nàng ta chỉ chảy cho người khác xem.
Phía sau, Mạch Liên từ thám tử nhận được mật báo, nói thời điểm phu phụ Tấn vương ở nhà mưu đồ bí mật, hai người đều ước gì hắn chết.
Đặc biệt là Tô Thường Tiếu.
Khi Tấn Vương nói, nếu hắn chết, hắn ta sẽ nghiền xương hắn thành tro, làm cho hắn tan thành tro bụi, vĩnh viễn không được xoay người.
Tô Thường Tiếu thì ác độc tiếp lời, nói như vậy quá tiện nghi cho hắn, nàng ta bảo Tấn vương nhét trấu vào miệng hắn, để cho sau khi hắn chết xuống địa ngục, cũng không có cách nào kêu oan với Diêm Vương.
Để hắn vĩnh viễn không báo được thù.
Khi hắn nhìn mật báo, tức giận đến mức cả người phát run, sắc mặt xám như tro tàn.
Đây chính là nữ nhân hắn yêu nhiều năm như vậy, không nghĩ rằng nàng ta vì lợi ích của mình, trước tiên vứt bỏ hắn, để hắn không để ý, quay đầu gả cho đối thủ một mất một còn của hắn là Tấn Vương.
Còn âm mưu với Tấn vương, muốn hại chết hắn như vậy.
Chữ trên mật báo làm cho cả người hắn run rẩy, một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân xộc lên lên, lúc này hắn mới phát hiện, nữ nhân này lại độc ác đến như vậy.
Nhìn thấy sự quan tâm giả dối của nàng ta, những giọt nước mắt ngụy trang, hắn chỉ cảm thấy buồn cười: "Vết thương của bổn vương đã hồi phục rất tốt, không cần Tấn Vương phi phải nhọc lòng quan tâm.
”
Nói xong, hắn xoay người, định rời đi.
Hắn không muốn đối mặt với Tô Thường Tiếu có hai bộ mặt nữa, không muốn phối hợp diễn kịch với nàng ta.
Tô Thường Tiếu thấy hắn muốn đi, vội vàng ôm lấy hắn từ phía sau lưng, dán mặt lên lưng hắn, khó chịu khóc: "Diệc Hàn, chàng không cần phải lạnh lùng với ta như vậy có được không? Chàng như vậy là đang trừng phạt ta, trái tim ta đau đớn, chẳng lẽ chàng đã quên lời thề năm đó của chúng ta nhanh như vậy hay sao?”
Sở Diệc Hàn lạnh lùng đứng thẳng, sống lưng cứng đờ: "Năm đó bổn vương có lời thề với ngươi?”
"Đúng vậy, chàng phát thệ với ta, nói rằng chàng nguyện ý chỉ đối xử tốt với một mình ta, nói rằng chàng chỉ có một mình ta trong trái tim của chàng, chẳng lẽ bây giờ chàng muốn nuốt lời hay sao?" Tô Thường Tiếu khóc gật đầu.
Sở Diệc Hàn cười lạnh: "Bổn vương thề, là dựa trên tiền đề ngươi là thê tử của ta.
”
Nói xong, hắn lạnh lùng bỏ tay như bạch tuộc của Tô Thường Tiếu ra, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Phiền ngươi buông bổn vương ra.
”
"Như thế nào, chàng sợ bị Tấn vương nhìn thấy sao? Ta không sợ, chàng sợ cái gì?” Tô Thường Tiếu nghĩ, Tấn vương mới bị Hoàng thượng gọi qua chưa lâu, chắc hắn không thể trở về nhanh như vậy.
Hiện tại nàng ta thật sự muốn ôm Sở Diệc Hàn.
Một khi mất đi hắn nàng ta mới phát hiện, hắn càng ngày càng ưu tú, lớn lên cũng càng ngày càng xuất sắc, có thể có được hắn, thật sự là chuyện cực kỳ có mặt mũi.
Hơn nữa, nếu như có thể để Vân Nhược Linh nhìn thấy cảnh tượng này, nàng nhất định sẽ bị tức giận chứ?
Sở Diệc Hàn lạnh lùng kéo tay Tô Thường Tiếu ra, không chút lưu tình vung lên, đẩy thân thể nàng ta lùi về phía sau vài bước, động tác của hắn rất lãnh khốc, không thương hoa tiếc ngọc một chút nào.
Hắn lạnh lùng nói: "Bổn vương không sợ Tấn vương, bị hắn nhìn thấy, người mất mặt cũng không phải là bổn vương.
Bổn vương chỉ sợ loại hành động này của ngươi, nếu để cho thê tử của bổn vương nhìn thấy, nàng sẽ khổ sở, cho nên, xin ngươi giữ mình trong sạch một chút.
”
"Chàng, ý chàng là Vân Nhược Linh?” Tô Thường Tiếu hơi giật mình, nụ cười trên khuôn mặt trong nháy mắt cứng lại.
"Bổn vương chỉ có một người thê tử, không phải nàng ấy thì là ai?" Sở Diệc Hàn lạnh lùng nói.
Trái tim Tô Thường Tiếu tan vỡ, nụ cười trên khuôn mặt nàng ta còn khó coi hơn khóc.