Khi nhìn thấy, hắn có thể cảm giác được cổ họng của mình bắt đầu nóng lên, yết hầu cũng khô khốc.
“Lưu manh, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Ngươi mau giải huyệt đạo của ta, đừng nhìn ta.” Vân Nhược Linh thấy Sở Diệp Hàn đang quan sát mình thì khuôn mặt nhỏ bé của nàng lại đỏ bừng, nàng xấu hổ và phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì nàng đã sớm giết hắn ngàn vạn lần từ lâu.
“Ngươi thật sự không nghe lời, cho nên bổn vương chỉ có thể điểm huyệt đạo của ngươi.
Nếu như ngươi lại mắng bổn vương một câu, bổn vương lập tức điểm ách huyệt của ngươi, để cho ngươi không nói được.” Sở Diệp Hàn nói.
“Ngươi, sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy? Ngươi điểm huyệt đạo của ta, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Vân Nhược Linh buồn bực trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn, bây giờ nàng đã thành thịt cá trên thớt, mặc cho hắn xâu xé.
Tình cảnh này không tốt lắm.
Đợi đến lúc nàng có thể động, nàng chắc chắn phải liều mạng với hắn.
Sở Diệp Hàn Hân thưởng thức nhìn lướt qua thân thể của Vân Nhược Linh một lúc, nuốt yết hầu một cái, giọng nói trở nên mê hoặc trầm thấp: “Ngươi là thê tử của bổn vương, ngươi nói bổn vương có thể làm gì? Không phải vừa rồi ngươi hoài nghi bổn vương yêu thích nam nhân hay sao? Vậy bổn vương muốn chứng minh cho ngươi thấy, bổn vương chỉ thích nữ nhân, không thích nam nhân.”
Nói xong, hắn đã đưa tay đến trước ngực Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh sợ tới mức kinh hãi, sắc mặt thay đổi, nàng giận dữ nói: “Ngươi dừng tay.
Ngươi không được sự đồng ý của nữ nhân đã muốn chạm vào người nàng, ngươi là loại nam nhân gì?”
“Bổn vương muốn chạm vào ngươi còn phải có sự đồng ý của ngươi ư? Ai nói với ngươi điều đó?” Trong lòng Sở Diệp Hàn, Vân Nhược Linh là vật sở hữu của hắn, là tài sản riêng của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn.
Hắn muốn đụng thì đụng, muốn làm như thế nào thì làm thế đó, không ngờ nàng còn có lý do thoái thác thế này.
Điều này trái lại khiến cho hắn cảm thấy mới lạ.
Vân Nhược Linh run rẩy một chút, vội vàng nói: “Đây vốn là đạo lý tự nhiên.
Ta là một người, là một cá nhân độc lập, không phải là vật sở hữu của ngươi, càng không phải tài sản cá nhân của ngươi.
Ngươi không có sự đồng ý của ta, điều này được gọi là bá đạo, được gọi là cưỡng bức, người làm như vậy là phạm pháp.”
“Ha ha...” Sở Diệp Hàn cười lạnh nhíu mày, tay hắn nhẹ nhàng chạm lên mái tóc đen ẩm ướt của Vân Nhược Linh: “Thì ra còn có loại đạo lý này, ngươi nghe được từ đâu?”
“Đây không phải là nghe từ đâu, đây vốn là đạo lý chính xác.
Cái đạo lý gọi là tam thê tứ thiếp mà các ngươi luôn luôn thừa nhận này, nữ nhân là tài sản riêng và phụ thuộc vào nam nhân là hoàn toàn sai.
Các ngươi cùng tuân theo đạo lý sai lầm mà không tự biết lại còn đắc chí.
Các ngươi vốn không xứng làm nam nhân!” Vân Nhược Linh tức giận nói.
Giờ phút này, tư tưởng hiện đại trong đầu nàng và tư tưởng cổ đại của Sở Diệp Hàn đang bắt đầu va chạm kịch liệt.
Sở Diệp Hàn kinh ngạc nhìn nàng, giống như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh: “Bổn vương là một trong những nam nhân tôn quý nhất của Sở quốc, bổn vương là Vương gia, là hộ quốc đại tướng quân, thủ hạ tướng sĩ có mấy chục vạn, không ngờ ngươi dám nói bổn vương không xứng làm nam nhân? Nếu bổn vương cũng không xứng làm nam nhân, vậy ngươi thử nói xem trên thế giới này còn có ai xứng làm nam nhân?”
Vân Nhược Linh trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ta không có ý như thế.
Ý của ta là, suy nghĩ khinh thường nữ nhân của các ngươi là sai.
Các ngươi coi rẻ nữ nhân, khinh miệt nữ nhân, coi nữ nhân là tài sản cá nhân, coi nữ nhân như động vật để xử lý, đây vốn không xứng làm nam nhân.”
“Bổn vương coi rẻ ngươi, khinh thường ngươi khi nào?” Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
“Ngươi dám nói ngươi không làm? Ngươi đã từng làm, ngươi còn phái người đánh ta hai mươi roi.” Hừ, Vân Nhược Linh vẫn luôn nhớ kỹ mối thù này trong đầu.
Sở Diệp Hàn bị Vân Nhược Linh nói khiến hắn sửng sốt.
Lúc này hắn mới nhớ ra, hắn quả thực đã phái người đánh nàng hai mươi roi, bởi vì nàng phá hủy đêm tân hôn của hắn và Nam Cung Nguyệt.