“Đừng mà, nương nương, ngàn vạn lần không cần, lão nô biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.
Xin nương nương đừng áp giải lão nô đến quan phủ.” Bà Vương vừa nghe thấy mình sắp bị áp giải đến quan phủ, vội vàng cầu xin Vân Nhược Linh tha thứ.
Bà ta không muốn đến quan phủ đâu.
Những hạ nhân đã phạm tội, một khi đến quan phủ, thì sẽ không bao giờ quay về được nữa.
Hơn nữa, nếu gây ra án gì, không chỉ phải nhận tội ở quan phủ, những người khác cũng sẽ không cần bọn họ nữa, nửa đời sau của bà ta phải sống thế nào đây.
Bà ta thà bị tát vào miệng hai mươi cái, tiếp tục làm một bà tử lau cửa quét nhà ở vương phủ, cũng không muốn bị áp giải đến quan phủ.
Bà vương cũng đã biết nhận sai xin tha mạng rồi, Nam Cung Nguyệt cũng không tiện chỉ trích Vân Nhược Linh nữa.
Qua một lúc, Tiểu Lam đã đánh xong hai mươi cái tát.
Đến khi nàng ấy lui về sau người Vân Nhược Linh, hai tay đều đã dính đầy vết máu.
Mà khuôn mặt của bà Vương cũng đã không thể ra gặp người nữa.
“Nguyệt Trắc phi, mang người của ngươi lui xuống đi, bổn vương phi không muốn nhìn thấy bà tử nói bậy này nữa.” Vân Nhược Linh phân phó xong, lại nói với Lý Tam: “Lý Tam, tiếp tục điều tra tên trộm, nhanh chóng mang xác của Phấn Nhi đến quan phủ.”
Dưới sự phân phó của Vân Nhược Linh, Lý tam vội vàng sai người nâng xác đi.
Nam Cung Nguyệt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái xác kia.
Nàng ta muốn ngăn cản Lý Tam nâng người đến quan phủ, nhưng lại không dám nói, sợ bị người khác nghi ngờ.
Nàng ta chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tam, trừng mắt nhìn bọn họ nâng xác đi.
Vân Nhược Linh nhìn Lý Tam nâng xác đi, nói với Nam Cung Nguyệt: “Trễ vậy rồi, Nguyệt Trắc phi lại nhát gan, ta thấy ngươi vẫn là về nghỉ ngơi sớm đi.
Nếu như ngươi có xảy ra sự cố gì, cũng đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Nói xong, nàng quay người trước, dẫn đám người Tiểu Lam đi.
Nam Cung Nguyệt thấy đám người Vân Nhược Linh đi rồi, lập tức nói với Thúy Nhi bên cạnh: “Lúc nãy ngươi làm việc không bị người khác nhìn thấy chứ? Không để lại chứng cứ gì chứ?”
“Xin phu nhân yên tâm, không có, nô tỳ làm rất sạch sẽ gọn gàng, tuyệt đối không để người khác nhìn thấy, cũng sẽ không để người khác tra ra.” Thúy Nhi cung kính nói.
Nam Cung Nguyệt lạnh lùng liếc Thúy Nhi một cái.
Lúc trước, Thúy Nhi mơ tưởng đến Sở Diệp Hàn, Nam Cung Nguyệt vốn muốn bán Thúy Nhi đi, nhưng nghĩ đến chuyện Thúy Nhi biết võ công, có giá trị lợi dụng, nên mới giữ nàng ta ở lại Vũ Nguyệt Các.
Nàng ta mua Thúy Nhi tại trạm giao dịch mua bán, mới theo nàng ta chưa lâu.
Lúc Nam Cung Nguyệt chọn nha đầu này, người trung gian đó đã nói, Thúy Nhi này tuy đắt một chút, nhưng mà biết võ công, có thể sẽ rất có ích, nên nàng ta mới mua Thúy Nhi về.
Không ngờ rằng, bây giờ thật sự rất có ích.
Mà ban đầu Thúy Nhi là làm tạp kỹ trong gánh hát.
Bọn họ là người hành tẩu trong giang hồ, đều đã học được một số công phu quyền cước từ sư phụ.
Nhưng mà sau khi gánh hát sụp đổ, sư phụ nàng ta bệnh chết, nàng ta không có chỗ nào để đi.
Mặc dù nàng ta biết một ít võ công, nhưng là một nữ hài, dù cho có biết võ công, thì cũng khó mà sinh tồn ở bên ngoài.
Cho nên, nàng ta chỉ có thể dựa vào Nam Cung Nguyệt mà sống, mới có thể bán mạng cho Nam Cung Nguyệt.
Lúc trước nàng ta còn vọng tưởng học những nha hoàn khác, trèo lên giường của vương gia, làm một tiểu thiếp.
Kết quả là sau khi bị phu nhân đánh cho mười mấy cái bạt tai, nàng ta mới bỏ ngay ý nghĩ này.
Hiện tại nàng ta đã thành thật ở bên cạnh phu nhân, làm việc cho phu nhân, để nhận được một nơi che chở.
Nghe thấy lời nói của Thúy Nhi, lúc này Nam Cung Nguyệt mới yên lòng.
Nàng ta lạnh lùng liếc quanh khuôn viên này, rồi dẫn bọn Đàm Nhi và Thúy Nhi rời đi.
Còn bà Vương, cũng được nàng ta sai người dẫn đi.
Đợi đến khi bọn họ đều rời đi, hoa viên nhất thời lâm vào trong tĩnh lặng.
Đêm tối gió lớn, lưa thưa ánh sao, có bốn bóng người lập tức vòng trở lại từ chỗ bóng trăng.
Bốn người này không phải ai khác, chính là Vân Nhược Linh, và ba nha hoàn của nàng là Tiểu Lam, Hồng Nhi, Hạ Nhi.