Mạch Liên không nói rõ được ân oán giữa hai phe phái.
Hắn ta ngắn gọn giới thiệu cho Vương phi một chút tình huống của quân doanh.
Hắn ta và Vương gia đều biết rõ, Vương phi là do Hoàng thượng và Vân thừa tướng sắp xếp vào vương phủ làm thám tử, cho nên hẳn ta chỉ tùy tiện nói vài thứ chứ không nhiều lời.
Hắn ta tin với năng lực của Vương phi, nàng sẽ hiếu những điều này.
Đáng tiếc là hắn ta đã đánh giá cao Vân Nhược Linh rồi.
Trước kia Vân Nhược Linh là cơ sở ngầm được Vân thừa tướng cài căn bên người Sở Diệp Hàn, nàng chính là một kẻ vô dụng không biết cái gì.
Huống hồ bây giờ nàng đã đổi hồn rồi Vân Nhược Linh cố gắng hồi tưởng, kết nối ký ức và lời của Mạch Liên, đại khái hiểu được một chút chuyện.
Ấy là, Sở Diệp Hàn là con trai trưởng duy nhất của tiên đế, phía trên hắn có một vị tỷ tỷ, là trưởng công chúa Sở Khiết Vũ hiện tại.
Tiên đế băng hà, lại không truyền ngôi cho con trai mình là Sở Diệp Hàn, mà lại truyền cho đệ đệ Sở Dao.
Cũng chính là Hành Nguyên đế hiện giờ.
Hành Nguyên đế sinh rất nhiều con trai con gái, ông ta hẳn rất muốn để con mình là người thừa kế, lập làm thái tử.
Đáng tiếc thay, hiện tại trong triều có quá nhiều ánh mắt dõi theo ông ta, ông †a không dám lập con mình làm thái tử, cũng không dám ngang nhiên chèn ép Sở Diệp Hàn, chỉ có thể bí mật ngáng đường.
Ông ta là thúc thúc của Sở Diệp Hàn, lại không muốn để Sở Diệp Hàn ngồi yên, nghĩ ra đủ loại biện pháp chèn ép Sở Diệp Hàn.
Cho nên, ông ta đưa con trai mình là Tấn vương Sở Thiên Minh đến phân tán quân quyền của Sở Diệp Hàn.
Ở ngoài nói muốn Tấn vương san sẻ gánh nặng với Sở Diệp Hàn, kỳ thật là muốn làm suy yếu binh quyền của hắn Khi Tấn vương tới, người của Sở Diệp Hàn đương nhiên không phục, hai bên thường xuyên tranh đấu gay gắt, ầm ï đến hỗn loạn.
Rốt cuộc đêm nay đã nổ ra cuộc chiết nghe nói đánh nhau rất nghiêm trọng, đợi đến khi nàng tới doanh trướng thì e là sẽ phải chịu đựng một hồi đấu tranh giương cung bạt kiếm.
Đột nhiên, Vân Nhược Linh phát hiện ra.
Nàng là Ly vương phi, Ly vương là con trai của tiên đế, chắc chăn sẽ bị một nhà hoàng đế hiện giờ cô lập, lại thêm bốn phương là địch, tám hướng là thù.
Thân phận của nàng có phải rất nguy hiểm hay không?
Có phải tùy tiện đi trên đường sẽ gặp phải kẻ thù, sớm muộn gì cũng bị người ta giết chết không?
Vân Nhược Linh nhanh chóng đi theo Mạch Liên vào trong doanh trước.
Vừa mở tấm mành ra, một mùi máu tươi xộc lên, Vân Nhược Linh bước vào, trông thấy một đám người nằm gục trên mặt đất Hai người lính mặc quần áo khác màu nằm trên đất thở dài.
Hầu hết mọi người đều bị thương, còn là bị đao chém thương, mấy thứ vũ khí dính máu nằm bừa bãi trên đất.
Có một tướng sĩ mặc đồ màu cam nhìn qua bị thăng nặng hơn cả, còn những người mặc đồ màu xanh chỉ bị thương nhẹ, đều là vết thương ngoài da không có gì nghiêm trọng.
Nang thấy Sở Diệp Hàn đứng bên cạnh các tướng sĩ mặc màu cam, liên kết luận người bị thương nghiêm trọng kia là thuộc hạ của Sở Diệp Hàn.
Lúc này, Sở Diệp Hàn đang đứng trước một nam nhân trung niên khoác áo giáp màu bạc. Người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, Vân Nhược Linh nhìn thoáng qua ông ta.
Trời ạt Cánh tay của nam nhân này đã bị chặt đứt, tay ông ta chảy máu đầm đìa, đang hấp hối rồi.
Mà bên cạnh bàn chân của ông ta là một cánh tay đã bị đao chém đứt.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Vân Nhược Linh không sợ đến mức biến sắc, cũng không nôn mửa kinh tởm.
Bởi vì trước đây nàng là bác sĩ ngoại khoa, cảnh tượng thế này đã gặp nhiều rồi.
“Ly vương, đây là chốn của nam nhân, ngươi dẫn theo một nữ nhân tiến vào đây làm gì? Mà nữ nhân này nhan sắc xinh đẹp, không phải là ngươi đã mê muội đến mấy cả ý chí, đưa nữ nhân vào trong quân doanh đấy chứ?”
Đối diện Sở Diệp Hàn là một nam nhân tuấn tú, mặc cẩm bào màu đen, thắt lưng dùng ngọc đái khảm ngọc bích, đầu đội ngọc quan màu trắng bạc.