Một tiếng “Phịch” vang lên, Vân Nhược Linh đụng mạnh vào bụng ngựa, bắn ngược xuống mặt đất.
Con ngựa kia bị dọa giật mình, giơ vó điên cuồng hí ầm lên.
Gã sai vặt sợ ngựa không chịu khống chế sẽ giãm phải Vân Nhược Linh, vội vã dắt nó sang hướng khác.
May là có bụng ngựa mềm mại đỡ một chút, bằng không lần này Vân Nhược Linh không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Nàng gian nan đứng lên, cơn đau trên cằm làm nàng không.
nói nên lời. Nàng hít sâu một hơi khí lạnh, cảm thấy căm mình như trật khớp rồi.
Bên khóe môi của nàng có vết máu, đó là máu từ mu bàn tay của Sở Diệp Hàn.
Nàng lạnh lùng ngước đầu lên, dùng tay áo lau sạch vết máu bên môi, có đau nữa nàng cũng vẫn cố gắng chống đỡ thân thể, phẫn hận lườm Sở Diệp Hàn, trong mắt có bão táp quay cuồng.
Bộ dáng của nàng lúc này chẳng khác gì ác quỷ đòi mạng tới từ âm phủ.
Nàng cắn răng quát lên: “Sở Diệp Hàn, ngươi đừng quá mức! Không bằng ngươi dứt khoát giết ta đi! Ngươi tra tấn ta như thế không xứng làm nam nhỉ, càng không xứng làm phu quân của ta”
Chân Sở Diệp Hàn đang run lên, mu bàn tay có một dấu răng đỏ tươi.
Nàng ta thật tàn nhẫn, nếu hẳn chậm tay một chút, không đẩy nàng ta ra thì có lẽ nàng ta sẽ cản thịt trên mu bàn tay hẳn xuống.
Nàng ta họ chó sao?
“Bổn vương trước giờ đều không muốn làm phu quân của ngươi, nếu không phải ngươi mặt dày quấn lấy thì bổn vương sao có thể thú ngươi?” Sở Diệp Hàn nói.
Vân Nhược Linh nghe xong cũng sửng sốt.
Theo lý thuyết thì đúng là do phụ thân của nguyên chủ mặt dày mày dạn cầu Hoàng Thượng tạo áp lực cho Sở Diệp Hàn, cho nên Sở Diệp Hàn mới bị bức thú nàng vào cửa.
Nàng nói: “Nếu ta biết ngươi là người thế này ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi. Giờ ngươi xem như ta bị mù đi, ngươi có giỏi thì xin Hoàng Thượng hưu ta đi, hoặc cùng ly cũng được.
Ngươi coi thường ta, ta cũng không muốn ở lại vương phủ của.
ngươi, chúng ta một đao cắt đứt đi, hai bên không ai nợ ai, vĩnh viễn đừng cùng xuất hiện một chỗ nữa”
“Ngươi mơ tưởng!” Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
Vân Nhược Linh càng muốn rời khỏi hắn càng không để nàng ta thực hiện được.
Hắn sao có thể trả tự do cho nàng ta.
Lúc này trên đùi đau nhói từng cơn, lại như tê dại đi. Hắn bước tới gần Vân Nhược Linh, trong mắt là lửa giận tận trời: “Vừa rồi ngươi dùng kim gì đâm bổn vương? Ngươi hạ độc gì với bổn vương? Mau giao thuốc giải ra đây, bổn vương có thể tha cho ngươi một mạng!”
‘Vân Nhược Linh oán hận trừng Sở Diệp Hàn, môi đỏ lạnh nhạt nói: “Vương gia tàn nhẫn như vậy, một khi ta đưa thuốc giải ngài còn không trở mặt, lập tức muốn mạng tôi sao?”
‘Vân Nhược Linh không ngu như vậy.
Nếu nàng đưa thuốc giải cho Sở Diệp Hàn, người này sẽ không bỏ qua cho nàng.
Trừ khi hẳn cam đoan không tổn thương tới nàng, nàng mới có thể cho hắn.
Lúc này, Sở Diệp Hàn cảm thấy đùi càng tê hơn, hai chân hẳn chợt nhũn ra, ngã bệt xuống đất.
Gã sai vặt bên cạnh thấy cảnh này thì sợ toát mồ hôi lạnh.
Trời ạ, Vương phi mưu sát phu quân đấy ư?
Nội lực của Sở Diệp Hàn rất cao, võ công không phải người thường có thể sánh được, là một cường giả hạng nhất.
Chỉ là lúc này hai chân hắn không nhịn được run lẩy bẩy, còn dần mất đi tri giác, cho nên hẳn mới không chống đỡ được mà ngã ngồi xuống đất.
Gương mặt tuấn tú của hắn cứng đờ, trong mắt che kín lửa giận, gân xanh trên cổ tay căng ra như muốn nứt, ánh mắt hừng hực giận dữ nhìn Vân Nhược Linh: “Bổn vương cảnh cáo ngươi, mau đưa thuốc giải cho bổn vương.”
Vừa rồi hẳn đã thử động đậy chân, nhưng lại phát hiện hai chân đã mất đi tri giác, hoàn toàn không nghe điều khiển.
Bình thường hắn đi lại nhanh như bay, sao chịu được cảm giác tàn phế thế này.