Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : nàng muốn cứu người :
“Không thể moi, càng moi”
Nghe lệnh Hoàng Hậu, cung nữ cho tay vào trong miệng Triệu Vương Phi.
Hoàng Hậu nghe xong, mặt nàng vàng như đất.
Nàng khó chịu lườm vị phi tần lớn tuổi kia, nói thế khác nào đang nói bóng gió Hoàng Hậu nàng là nguyên nhân hại chết đem Triệu Vương Phi?
Nếu biết vậy, lúc nãy nàng đã không lệnh cho cung nữ móc họng Triệu Vương phi.
Nếu Triệu Vương phi chết trong này, chắc chắn Hoàng thượng, Triệu vương và mẫu phi của Triệu vương – Đức Phi sẽ tìm nàng tính sổ.
Nàng vừa định cứu người, thì bị Hoàng Hậu cản lại.
Hoàng Hậu nghe xong, con ngươi dưới làn mi hơi chuyển Nàng nói: ” Được, Bản cung cho ngươi cứu. Nếu như ngươi không cứu được Triệu Vương Phi, bản cung hỏi tội ngươi!”
Vân Nhược Linh tự nhiên xung phong đi cứu người, lần này nàng ta xong thật rồi.
Hoàng Hậu đã lên tiếng, không ai dám ngăn cản Vân Nhược Linh nữa.
Vân Nhược Linh ôm chặt Triệu Vương phi, dùng tay phải đánh lên vào nắm đấm của tay trái, tay trái đè lên vị trí giữa hai ngực, di chuyển tay dần về phía trên.
Mọi người ngạc nhiên nhìn.
“Ly Vương phi dùng phương pháp gì vậy? Phương pháp này có thể cứu người không đấy?”
“Nàng ấy không đập lưng, không cho Triệu Vương phi uống thuốc? Nàng ấy chỉ ôm như vậy mà có thể cứu sống Triệu ‘Vương phi? Ta không tin.”
“Ly Vương phi bị điên à? Có ai cứu người như thế đâu? Các ngươi nhìn kìa, mặt Triệu Vương Phi giờ còn tái hơn lúc nấy, khéo Triệu Vương phi đang tức giận đấy”