Edit: Sunny Út
“Ba.”
“Chát”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó lại nghe tiếng hét vang lên.
“Ai nha, đau chết mất.”
Vừa nghe thanh âm này, toàn bộ nữ nhân đều kích động, xoay người sang chỗ khác nhìn. Khi các nàng thấy tình cảnh trước mắt, lập tức khẩn trương đi qua.
Vân Y khẽ nâng mắt lên, vừa vặn thấy được toàn bộ quá trình.
Nữ tử kia, vênh váo đắc ý đến bên cạnh Hồng Mai và Lục Bình. Nàng nâng cằm lên, bộ dáng cao ngạo, tay phải nâng lên muốn cho Lục Bình một cái. Nhưng Lục Bình lại là người bị ăn hiếp cũng không dám lên tiếng. Hồng Mai cùng Lục Bình đi theo Vân Y, không chỉ có võ công, làm người xử thế, tính cách cũng thay đổi.
Vân Y đã nói trước với Hồng Mai cùng Lục Bình, nếu bị người khác đánh, nhất định phải đánh trở lại, đánh gấp hai lần, đến lúc đó có hậu quả gì nàng sẽ gánh.
Mà bây giờ xem ra hiệu quả dạy bảo của nàng đã thành công a.
Lúc cánh tay kia sắp đánh tới Lục Bình, Lục Bình nhanh chóng bắt lấy cái tay kia, tay còn lại nhanh chóng quăng cho nàng một cái tát. Mà Hồng Mai bên cạnh cũng phối hợp đá nàng một cước, nàng kia bị Hồng Mai đá tới cửa, lại vừa vặn trúng Mộc Vũ.
Mộc Vũ đáng thương, còn chưa thấy rõ chuyện gì, đã bị một vật thể bay tới. Nhất thời từng nấc thịt của hắn đau đến run lên.
Các nữ tử liền vội vàng đem kéo nữ tử trên người Mộc Vũ đứng lên, sau đó lại sốt ruột quan tâm Mộc Vũ.
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ, có bị thương hay không a?”
“Đúng vậy a, có đau hay không a?”
“Muốn mời đại phu không a?”
Mộc Vũ bị bọn họ nâng dậy, lúc này đang ngồi đó, sắc mặt không tốt.
Mộc Vũ lúc này không vui, các nữ nhân này hôm nay có chuyện gì xảy ra a. Đến đây làm gì, nếu các nàng không đến, hắn làm sao có thể gặp tai bay vạ gió?
Mộc Vũ một đám nữ nhân trang điểm lòe loẹt trước mắt, lại cảm nhận trên người đau đớn, nhất thời áp chế không được sự tức giận. Hắn lớn tiếng quát:“Các ngươi ăn no không có chuyện gì sao a, chạy đến đây làm gì?”
Vừa nghe xong, nhiều người co rúm lại. Trong lòng các nàng rất sợ Mộc Vũ, Mộc Vũ bình thường rất thích mỹ nhân, mà mỹ nhân cũng sẽ đáp ứng hắn. Nhưng khi hắn chán hoặc là mỹ nhân đắc tội hắn, vậy thì phú quý của người đó cũng đã xong. Nếu người nào không được sủng, thì sẽ bị ức hiếp đến chết. Nếu đụng đến Mộc Vũ, hậu quả sẽ vô cùng thê thảm, Mộc Vũ là người háo sắc nhưng cũng là người tâm ngoan thủ lạt.
Lệ phu nhân đứng sau lưng ngầm hung hăng trừng mắt nhìn nữ tử kia. Nữ tử kia vô cùng hoảng sợ, thủ đoạn của Lệ phu nhân nàng đã biết, nhất thời bị hoảng sợ mặt không còn chút máu. Nhưng không ai để ý đến nàng.
Lệ phu nhân nhìn toàn bộ nữ nhân nhát gan ở đây, nhất thời trong lòng hừ lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi đến trước mặt Mộc Vũ. Nàng ngồi xổm xuống ôn nhu nói:“Thiếu gia, ngươi không sao chứ, có thoải mái không. Nếu không thoải mái chỗ nào thì nói với Lệ nhi a, để Lệ nhi làm cho chỗ đó tốt lên a.”
Thanh âm Lệ phu nhân thanh thúy mà kiều mỵ, giọng điệu mềm mại, nhất thời câu mất hồn của Mộc Vũ. Mộc Vũ lập tức quên đi chuyện trừng phạt, cười tủm tỉm kéo tay Lệ phu nhân, ôn nhu nói:“Làm sao bây giờ, ta đau cả người, Lệ nhi, chúng ta trở về phòng từ từ xoa nha.”
Mộc Vũ nói rất rõ ràng, ai cũng hiểu. Mộc Vũ hành vi luôn phóng đãng, cho nên chuyện như vậy cũng là bình thường.
Lệ phu nhân nghe thanh âm của Mộc Vũ, nhất thời khóe mắt đều mang xuân tình, xinh đẹp quyến rũ. Trong mắt lộ vẻ đắc ý, hai tay nàng nâng Mộc Vũ lên, hai người ôm nhau đi ra ngoài.
Mọi người ở đây thấy bọn họ rời đi, có người hiện lên vẻ cô đơn, có người lại ghen tị vô cùng.
Cho dù là ghen tị phát cuồng, cũng không ai dám nói gì.
Bởi vì Lệ phu nhân cũng không phải là thê thiếp bình thường, nàng là thứ nữ của Kim gia. Tuy rằng là thứ nữ, nhưng cũg được sủng ái ở Kim gia. Bởi vì nữ tử của Kim gia rất ít, chính thất chỉ có một mình Kim Tử là nữ. Cho nên Lệ phu nhân có Kim gia là chỗ dựa, hơn nữa Kim Tử rất thích Kim Lệ. Cho nên, Kim Lệ lên mặt tự cho mình là phu nhân. Kim Lệ rất thủ đoạn, làm Kim Tử cùng Mộc Vũ nịnh nọt. Trong hậu viện có thể nói nàng xưng vương xưng bá, hơn nữa thủ đoạn đối phó với người đắc tội cực kì tàn nhẫn.
Cho nên nữ tử ở đây chán ghét và hận nàng thấu xương, nhưng dưới uy nàng, cũng chỉ giận mà không dám nói gì mà thôi.
Vân Y nhìn bức họa này, trong mắt có sự trào phúng. Đau khổ chờ đợi một nam nhân để mắt tới, đây là việc đáng buồn. Sống như vậy giống như sói đang sống trong nhà hổ, lúc nào cũng đề phòng người khác hãm hại. Mỗi bước đi đều phải cẩn thận, vô ý một chút thì có khả năng vạn kiếp bất phục.
Những nữ tử kia thấy Lệ phu nhân cùng thiếu gia đã đi, không có tâm tình ở lại, nên mọi người tính rời khỏi. Ở phía sau, một bóng dáng hồng nhạt đứng lên, vọt nhanh đến một chỗ.
Mọi người vừa thấy vậy, nhất thời ngừng lại. Trong hậu viện này, các nữ nhân thích nhất là xem náo nhiệt. Mà lúc này, thấy có người muốn sinh sự, nên ở lại xem kịch vui.
Nữ tử kia bị Lệ phu nhân trừng mắt nhìn, trong lòng vô cùng sợ hãi. Nàng sợ hãi Lệ phu nhân sẽ đến xử phạt nàng.
Nghĩ đến thủ đoạn của nàng, nàng sợ hãi toàn thân run run. Mà Lệ phu nhân vừa đi, ánh mắt nàng ngơ ngác không biết nên làm thế nào mới tốt, đột nhiên ánh mắt mở lớn, nhìn đôi song thai đang đứng đó, nhất thời đồng tử sáng lên, toàn thân máu đều sôi trào. Nàng nghĩ, chỉ cần hủy dung đôi song sinh này, như vậy đến lúc đó Lệ phu nhân không chỉ không trách nàng, ngược lại còn thưởng cho nàng, về phần lão gia có tức giận hay không thì không quan trọng, dù sao Lệ phu nhân cũng được sủng ái, chỉ cần nàng làm tốt, đến lúc đó Lệ phu nhân nói giúp nàng trước mặt thiếu gia, chuyện này chắc chắn sẽ xong.
Bởi vậy, nàng nhìn chằm chằm hướng của Hồng Mai cùng Lục Bình, khi mọi người chuẩn bị bước đi, đột nhiên nàng đứng lên, chạy về phía trước.
Nhìn động tác của nữ tử đó, Hồng Mai vẫn trầm tĩnh, Lục Bình lại hưng phấn.
Nhìn ánh sáng trong mắt Lục Bình, khóe miệng Vân Y cong lên. Sao trước kia nàng không phát hiện Lục Bình có khuynh hướng bạo lực chứ?
Nữ tử kia tính toán khá chuẩn, muốn vọt tới trước mặt Hồng Mai cùng Lục Bình, hai tay nâng lên, móng tay dài sắc nhọn, muốn xé rách mặt người ta. Nhìn thấy móng tay sắp chạm vào mặt của Hồng Mai, trong mắt nàng lóe tia quỷ dị. Lúc này nàng khá thông minh, chọn người ngoan hiền xuống tay trước. Nhưng kết quả không theo ý nàng, khi nàng đắc ý, cả người bị một cỗ lực đạo rất lớn nâng lên, bay trên không trung, sau đó bị quăng ra ngoài sân.
Lục Bình thu chân về, Hồng Mai nhìn thấy vậy, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Mà nữ tử ở đây cũng bị dọa mất hồn, lần đầu tiên có thể hiểu là do sợ hãi không khống chế được nên mới ra tay, nhưng lần này lại không đơn giản. Có thể nói đôi song sinh này rất kiêu ngạo. Nhưng lại có võ công. Mọi người cũng không dám ở lâu, nếu không cũng sẽ bị liên lụy, kia thật sự là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Mà mọi người cũng không dám đi cáo trạng. Cho tới bây giờ còn không rõ thiếu gia có thái độ gì với ba người này.
Vì thế trong nháy mắt trong viện trở nên trống rỗng, mà nữ tử đang ngã lên đất đã được nha hoàn mang đi.
Lục Bình nhìn gian lầu trống rỗng, bất mãn bĩu môi, khinh thường nói:“Các nữ nhân đó không có đầu óc, ngay từ đầu còn hênh hoang, kết quả lại sợ chạy đi như ong vỡ tổ.”
Nhìn bộ dáng tức giận của Lục Bình, Vân Y buồn cười.
Nàng cũng không nói gì, để Lục Bình lảm nhảm. Mà Hồng Mai lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lục Bình đang nói không ngừng.
Ngày đầu tiên trải qua bình an vô sự.
Hôm sau, Vân Y dậy thật sớm, nàng đứng một mình, nhìn cây phong trong viện. Nghe nói trong viện sân nào cũng có cây phong, đúng là rất hợp với tên phủ.
Nhớ đến tin tức nàng nhận được, ánh mắt nàng càng sâu thẳm.
Bắc quốc không có vương gia, Bắc Ngạo Thế chỉ có một đứa nhỏ, chính là hoàng thượng hiện nay. Bởi vậy ngũ đại thế gia ở Bắc quốc thân phận tôn quý. Mà ngũ đại thế gia cũng có danh vọng, trong đó thực lực của Kim gia lại lớn nhất, hơn nữa Kim gia có Nhiếp chính vương, nên càng nổi bật.
Mà Mộc gia đứng thứ hai, Thủy gia thứ ba, Đồng sự cùng Thổ gia lại tương xứng. Đồng sự vốn thực lực cũng rất mạnh, nhưng vì chuyện gì một năm trước Đồng sự đột nhiên thoái ẩn. Mà nguyên nhân thoái ẩn của Đồng sự đến nay không ai biết, có lẽ chỉ có Bắc hoàng đã quy tiên mới biết được.
Do quan hệ cưới hỏi, năm thế gia có quan hệ rắc rối phức tạp.
Mà Vân Y hiện tại đang ở Mộc gia. Mộc gia lão thái gia đã mất từ vài năm trước, chỉ để lại ba con trai trưởng, thứ tự là Mộc Chi Hằng, Mộc Chi Nghị, Mộc Hành. Mà càng kì lạ là ba vị đó lại chỉ có ba con trai trưởng duy nhất, thứ tự là Mộc Bách Nhiên, Mộc Vũ, Mộc Văn. Vốn Mộc lão thái gia muốn đặt tên cho con Mộc Chi Nghị là Mộc Văn, nhưng Kim Tử không đồng ý. Bởi vì tuy rằng Bắc quốc tuy rằng đã muốn bắt đầu thi hành chinh sách khoa cử, đối với quan văn phi thường coi trọng, nhưng mọi người ở Kim gia cho rằng vũ lực mới là chính, bởi vậy mới khăng khăng đặt tên là Mộc Vũ. Như vậy tên con của tam lão gia phải là Mộc Văn. Nhưng Kim Tử ỷ lại có chỗ dựa sau lưng, cho nên tam lão gia đành chấp nhận. Về phần tên con của đại lão gia, Kim Tử không dám lên tiếng. Cũng vì nguyên nhân này nên nhị lão gia và tam lão gia luôn như nước với lửa.
Phu nhân của nhị lão gia là Kim Tử, đích nữ Kim gia. Phu nhân đại lão gia là là đích nữ Đồng sự, phu nhân tam lão gia là đích nữ Thủy gia. Bởi vậy Kim Tử mới kiêu ngạo trong nhà, không ai dám chọc nàng, cho dù gia chủ Mộc gia cũng phải chịu đựng.
Đứa con duy nhất của Bắc Ngạo Thế là Bắc Dương, Bắc Dương năm nay mười bảy tuổi, kỳ thật người sáng suốt đều biết ở tuổi này có thể chấp chính, cần gì tới Nhiếp chính vương? Nhưng vị trí Nhiếp chính vương của Kim Dịch đã được ghi trên di chiếu. Tiên hoàng vì sao làm như thế, không ai biết. Có người nói là vì Kim gia hiếp bức Bắc hoàng, cũng có người nói Bắc hoàng lo lắng Bắc Dương không thể đảm đương trọng trách với Bắc quốc, cho nên mới cho Kim Dịch phụ tá hắn. Dù sao sang năm sẽ cử hành thi đấu thất quốc, liên quan đến sự sống còn của Bắc quốc.
Nếu vô ý, có khả năng sẽ thất bại, như vậy Bắc quốc sẽ biến mất.
Nhưng sự tình thật sự đơn giản như vậy sao? Thử hỏi người như Bắc hoàng sao có thể giữ lại một tai hoạ cho con mình chứ? Nếu vậy thì chắc là bị uy hiếp sao. Mà tuy rằng Bắc Dương là thiên tử, nhưng không làm gì được, chỉ là một hoàng đế hữu danh vô thực. Chắc chắn bây giờ hắn muốn thu hồi lại quyền lực của hắn. Như vậy nàng sẽ giúp hắn đoạt lại quyền lực, đổi lấy phương thuốc, chắc là không lớn.
Chắc chắn không lớn!
Nghĩ thông suốt xong, Vân Y nhất thời cảm thấy vui vẻ, tâm tình tốt.
Nghĩ bây giờ còn sớm, không có người, nàng quyết định đi dạo quanh phủ, thưởng thức cảnh sắc của Mộc phủ.
Lẳng lặng đi dạo trên con đường nhỏ, phát hiện trong viện có rất nhiều cây phong. Khi đi tới cửa, ngẩng đầu lại nhìn thấy bảng hiệu Mẫu Đơn viện, Vân Y khẽ mím môi lại.
Nàng rốt cục đã biết nơi này vì sao gọi là Mẫu Đơn viện.
Thì ra sân này tên là Hồng Phong viện, cùng đại lão gia ở Thanh Tùng viện, tam lão gia ở Ngô Đồng viện là ba cái sân tốt nhất trong phủ. Mà vì Kim Tử thích mẫu đơn muốn đổi tên thành Mẫu Đơn viện, mà lão gia tính cách có chút yếu đuối, không lay chuyển được Kim Tử, bởi vậy cuối cùng đổi thành Mẫu Đơn viện. Kim Tử cao hứng trồng rất nhiều mẫu đơn, còn đổi tên nhiều nơi khác.
Lúc này Vân Y vô cùng may mắn, nàng lại ở trong Toái Hoa các.
Vì thế, Vân Y lại lắc đầu, đi tiếp. Nàng chọn nơi không có người mà đi, nếu bị hiểu lầm sẽ không hay. Mà ám vệ kia nhìn thật thảnh thơi, không chú ý đến nàng, bởi vì biết nàng đi theo nhị thiếu gia vào phủ, nên hắn không làm gì cả.
Vân Y thấy Ngô Đồng viện của lão tam, quả nhiên là đầy ngô đồng vây quanh. Mà Vân Y cũng không vào, dù sao không phải là Mẫu Đơn viện. Nàng lại đi về phía trước, bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng đàn phiêu miểu.
Này tiếng đàn trong suốt như hồ nước, nhẹ nhàng uyển chuyển hàm xúc. Nhè nhẹ tiến vào đáy lòng. Tiếng đàn chậm rãi, như Băng Sơn Tuyết Liên, lạnh như băng. Tiếng đàn êm tai, làm cho nàng nhớ tới một người, một người mà nàng giấu trong đáy lòng, không có tình yêu, mà là một sự tin cậy.
Nàng bước theo tiếng đàn, trong lòng yên lặng gọi Xuất Trần.
Nàng từng bước đi vào Thanh Tùng viện, không khống chế được, rất muốn nhìn thấy người đánh đàn.
Chung quanh Thanh Tùng trải rộng, cao ngất mang theo một cỗ tuấn tú. Xuyên qua mấy tầng thanh tùng, Vân Y nhìn thấy một nam tử áo xanh ngồi trên chiếu, ngón tay phiên thiên, tiếng đàn lượn lờ.
Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Vân Y chợt lóe, tấm lưng kia đúng là cực kỳ giống Xuất Trần, tư thái cũng giống Xuất Trần, như không phải người ở nhân gian.
Vân Y cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng kia, bên tai quanh quẩn tiếng đàn Xuất Trần.
Một khúc kết thúc, bóng dáng màu xanh chậm rãi đứng dậy, động tác lộ ra vẻ tao nhã.
“Dễ nghe sao?”
Thanh âm nhu hòa rất dễ nghe, làm cho người ta rất thoải mái.
Nghe âm thanh này, Vân Y mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại.
Hắn không phải Xuất Trần!
Tuy rằng khí chất rất giống Xuất Trần, nhưng âm thanh này không giốg. Xuất Trần thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, mà hắn lại nhu hòa trong suốt. Tuy rằng không phải Xuất Trần, nhưng nghe thanh âm này cũng không làm người khác chán ghét.
Ánh mắt nàng trong suốt, chậm rãi nói:“Dễ nghe, trong suốt như nước, ấm như ánh dương.”
Vân Y dứt lời, bóng dáng màu xanh cứng ngắc một chút.
Vân Y mở to mắt, nhìn bóng dáng màu xanh xoay người lại.
Ấm áp như họa, nhu hòa như gió, làm cho người ta cảm thấy quý mến.
Giờ phút này Vân Y phát hiện mình không phòng bị đối với nam tử như vậy, trong lòng có cảm giác không giống bình thường. Nàng không biết là vì giống khí chất của Xuất Trần hay là do vẻ tao nhã của hắn.
Dưới ánh mặt trời, dung nhan kia mang theo sắc thái ấm áp. Giờ khắc này, Vân Y cảm thấy hắn là nam tử sạch sẽ trong thế giới này, một cái làm cho người ta ấm áp, làm cho người ta quý mến.
Mộc Bách Nhiên xoay người lại, liền nhìn thấy một nam tử mặt mày tinh xảo uyển chuyển hàm xúc đang đứng bên ngoài. Xuyên thấu qua tầng tầng quang ảnh, hắn nhìn nam tử kia tinh xảo xinh đẹp nhiễm một chút ánh sáng mặt trời.
Mãi sau này, một thân nguyệt sắc tinh xảo nhu hòa, xinh đẹp lại trở thành một kiếp lớn nhất trong lòng Mộc Bách Nhiên, không thể quên được.
Mộc Bách Nhiên kinh ngạc, hắn đánh đàn trước giờ, chưa ai biết tiếng đàn của hắn cô đơn và ưu thương. Nhưng hôm nay thiếu niên này mới gặp lần đầu chỉ nói một câu mà nêu ra được ý nghĩ của hắn.
Nhìn thiếu niên tinh xảo xinh đẹp trước mặt, đôi mắt kia chứa muôn vàn ánh sáng, làm cho hắn nhìn mãi, muốn đọc hết cảm xúc trong đôi mắt kia.
Vân Y nhìn người đối diện cũng đang nhìn mình, trong lúc nhất thời cảm thấy xấu hổ. Mình không muốn rình xem, nhưng đôi chân dường như không nghe lời. Trong ánh mắt nàng mang theo tia khó xử nhìn nam tử kia.
Nhận thấy thần sắc trong mắt của thiếu niên kia, Mộc Bách Nhiên mới phát hiện mình đang nhìn thiếu niên xinh đẹp này đến mất hồn. Hắn cũng có chút xấu hổ, ho vài tiếng. Sau đó mở miệng nói:“Không biết vị công tử này xưng hô thế nào, sao lại đến đây?”
Nghe thế, Vân Y lại cảm thấy xấu hổ. Sao lại đến? Vấn đề này thật sự không biết nên trả lời làm sao.
“Tại hạ tên Vân Y. Vừa ở bên ngoài tản bộ, đột nhiên có tiếng đàn êm tai truyền đến, tại hạ như bị mê hoặc mà đi vào. Nếu có lỗi, mong công tử đừng trách, vì tiếng đàn của công tử như tiên, tại hạ không kìm được, mong công tử thứ lỗi.”
Vân Y dứt lời, Mộc Bách Nhiên ôn hòa cười.
“Để cho Vân công tử chê cười. Tại hạ Mộc Bách Nhiên, nếu có cơ hội hy vọng có thể cùng Vân công tử đàm luận về tiếng đàn.”
Nghe được ba chữ Mộc Bách Nhiên, mắt Vân Y chợt lóe.
Tuy rằng chỉ trong chốc lát, nhưng vẫn bị Mộc Bách Nhiên thấy được.
Thấy vậy, trong chỗ sâu nhất trong mắt của Mộc Bách Nhiên hiện lên lãnh ý.
Hôm nay hắn đến, rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là cố ý.
Ngay từ đầu rất đẹp, giờ phút này lại như một bóng ma.
Ngón tay Mộc Bách Nhiên cứng ngắc, nhưng biểu tình trên mặt vẫn ấm áp như cũ, làm cho người ta không chán ghét.
Đối với tâm tư của Mộc Bách Nhiên, Vân Y cũng không phát hiện. Vân Y đối với hắn cũng chỉ là hảo cảm mà thôi.
Nàng cảm thấy hôm nay đến đây, sau này sẽ ít gặp hắn.
Chỉ là, Vân Y không biết, nàng cùng Mộc Bách Nhiên hôm nay mới là bắt đầu, về sau sẽ càng ngày càng nhiều.
Thật lâu sau này, Mộc Bách Nhiên sẽ trở thành sự tiếc nuối của Vân Y.
“Tại hạ đi đã lâu, bây giờ phải trở về. Lần sau nếu có cơ hội sẽ gặp lại.”
Vân Y thanh âm mềm mại, thấm vào ruột gan.
Nghe thế, thần sắc của Mộc Bách Nhiên khẽ động, nhưng cuối cùng không nói gì, mà là cười yếu ớt gật đầu.
Sau khi Vân Y gặp Mộc Bách Nhiên thì không đi dạo nữa, mà là nhanh chóng về Toái Hoa các. Tuy rằng đối với Mộc Bách Nhiên có hảo cảm, cũng biết hắn không phải người xấu, nhưng luôn làm cho nàng cảm thấy bất an, nên không muốn đi dạo. Lúc Vân Y về Toái Hoa các, Hồng Mai cùng Lục Bình đều đã dậy.
Hồng Mai cùng Lục Bình ngủ dậy không thấy Vân Y, trong lòng lo lắng, nhưng không dám làm gì, sợ sẽ phiền toái đến Vân Y, nên chỉ có thể chờ nàng.
Vân Y quay về nói chút việc, mới làm hai người yên tâm, tin tưởng nàng tuyệt đối không có chuyện gì. Về sau nếu có chuyện này, không cần lo lắng, nàng biết chừng mực.
Sáng nay Vân Y không ra ngoài nữa, cũng không phải nàng không muốn đi. Nếu nàng ra vào thường xuyên, tthực dễ dàng khiến cho ám vệ cảnh giác, như vậy sẽ không ổn.
Vì thế lúc chiều, Vân Y lấy cái ghế nằm đặt trong viện, một mình nằm trên ghế. Hiện tại đã sắp mùa đông, ánh sáng mặt trời chiếu trên người, mang theo ấm áp, làm nàng buồn ngủ. Mà Vân Y nằm trên ghế, cũng không buồn ngủ, nàng chỉ nghĩ đến Mộc Bách Nhiên mà nàng gặp sáng nay.
Mộc Bách Nhiên, đứa con duy nhất của gia chủ Mộc gia, nếu không có gì thì sẽ là gia chủ đời tiếp theo của Mộc gia.
Mà Mộc Bách Nhiên lại là thiếu niên đứng nhất trong tứ đại anh tài.
Tứ đại anh kiệt của Bắc quốc thứ tự là ấm áp như gió Nhiên thiếu Mộc Bách Nhiên, tao nhã như nước Triệt thiếu Thủy Ngàn Triệt, điệu thấp xa hoa Ảnh thiếu Hỏa Ảnh, hỏa bạo nhiệt tình Lôi thiếu Thổ Lôi.
Tứ đại anh kiệt này chính là bốn người trẻ tuổi xuất sắc nhất, mà Mộc Bách Nhiên có thể nói là người trẻ tuổi xuất sắc của Bắc quốc. Vô luận văn hay võ đều đứng thứ nhất.
Hơn nữa có phong độ, tất cả điểm tốt đều hội tụ trên người hắn, có thể nói là người trong mộng của phân nửa cô gái trong thành. Tài hoa đã định, chỉ chờ đợi ngày biểu hiện ra thôi. Mà một tháng sau thi khoa cử cùng ba tháng sau tỷ thí võ nghệ là cây cầu tốt, là cơ hội có thể làm cho Mộc Bách Nhiên lên như diều gặp gió.
Mộc Bách Nhiên!
Quả nhiên là nam tử xuất sắc, tao nhã hiếm thấy.
Kỹ thuật cầm nghệ cũng hiếm thấy, còn hơn cả nàng.
Người như vậy, rất nguy hiểm, nhưng lại làm người khác mê muội tin tưởng.
Tin tưởng, như Xuất Trần, Mộc Bách Nhiên làm cho Vân Y có sự tin tưởng.
Như vậy, một tháng sau thi khoa cử cùng ba tháng sau tỷ thí võ nghệ có thể nhìn ra được thực lực, nam tử hiếm có này có phải là người theo đuổi danh lợi không.
Hy vọng, hắn không phải.
Nếu không, đối đầu với nam tử như vậy, nàng khó xử.
Hơn nữa, quan trọng hơn là rất khó giải quyết.
Đột nhiên trong tai vừa động, khóe miệng khẽ cong, ánh mắt có tia trào phúng.
Mộc Vũ này, nàng muốn cho hắn vài ngày để tiêu dao tự tại. Ai biết, hắn thật không biết xấu hổ. Quả nhiên ác nhân chính là ác nhân, hắn không làm chuyện xấu thì không được. Ba người các nàng cũng không trông chờ gì vào hắn nữa.
Ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, lập tức thấy Mộc Vũ mang theo một đám nha hoàn cùng tùy tùng đến đây.
Người này, không khoa trương thì sẽ không thoải mái sao?
Nhiều người như vậy tiến vào, không khí ở đây trở nên ngột ngạt.
Biết hắn vào, Vân Y cũng không muốn đứng dậy, vẫn nằm trên ghế.
Hồng Mai cùng Lục Bình cũng biết hắn đến, cũng không muốn đi ra nghênh đón, mà vẫn làm việc cần làm, làm như chưa xảy ra chuyện gì.
Mà Mộc Vũ cũng không chú ý, tâm thần hắn đều ở trên người Vân Y.
Hắn đứng trên cao nhìn Vân Y, Vân Y lại nằm trên ghế, tóc đen như mực, có sự xinh đẹp dụ hoặc. Dung nhan tinh xảo, hàng lông mi run rẩy như cảnh bướm, như yêu tinh đang mê hoặc.
Mộc Vũ nhìn Vân Y, đã sớm quên việc hắn muốn hỏi Vân Y gặp Mộc Bách Nhiên. Vốn Mộc Vũ nghe ám vệ bẩm báo, nói sáng sớm nay Vân Y ra khỏi Toái Hoa các, cuối cùng lại vào Thanh Tùng viện, gặp Mộc Bách Nhiên nói chuyện.
Lúc nghe tin này, Mộc Vũ cực kỳ phẫn nộ. Hắn cảm thấy mình bị lừa gạt, thậm chí đoán rằng Vân Y có phải là gian tế Mộc Bách Nhiên phái đến bên cạnh hắn không. Vì thế hắn thực phẫn nộ dẫn theo người đến Toái Hoa các, muốn hỏi tội. Nhưng thật không ngờ vừa đến nơi lại thấy hình ảnh như vậy.
Nhìn Vân Y hỗn độn thanh thuần như vậy, Mộc Vũ sôi máu lên, nhất thời mất đi năng lực, trong lúc nhất thời ngốc nghếch đứng ở nơi đó, ánh mắt nhiễm đầy dục vọng, nhìn chằm chằm Vân Y.
Vốn Vân Y muốn khiêu khích hắn, nhưng bị hắn nhìn như vậy, nàng có cảm giác như có mũi nhọn sau lưng, cảm thấy cả người không thoải mái. Trong lòng nghĩ, nếu mình vẫn không đứng lên, không biết Mộc Vũ kia có nổi thú tính lên không, lập tức nhào đến?
Vân Y đột nhiên mở mắt. Vân Y chậm rãi đứng lên, động tác lại cố ý mị hoặc hắn. Quả nhiên Mộc Vũ bị câu hồn, nàng đứng lên, nhẹ giọng mở miệng:“Thiếu gia, ta có việc muốn nói với ngươi, nhưng ở đây nắng quá, chúng ta nên vào phòng đi.”
Vừa nghe vào phòng, hơn nữa vừa rồi bị câu hồn, Mộc Vũ lập tức điên đảo đi theo sau lưng Vân Y. Vừa vào phòng, Mộc Vũ lập tức vội vàng. Nhìn động tác của hắn, trong mắt Vân Y hiện lên tia chán ghét. Mộc Vũ lúc này sắc tâm nổi lên, đã sớm đã quên mình là ai, làm sao còn có thời gian nhìn ánh mắt Vân Y, xem nàng có ý gì xấu hay không. Mà Vân Y nhìn hắn như vậy, thân mình nhẹ nhàng vừa chuyển. Vừa thấy Vân Y như thế, Mộc Vũ không chán ghét, ngược lại cảm thấy như vậy thật là hữu tình. Bởi vậy thân hình mập mạp lại nhào tới thêm lần nữa, mà Vân Y lại xoay người, né tránh. Như thế sau vài lần, Mộc Vũ hết kiên nhẫn, vì thế híp mắt lại, nói:“Ngươi có ý gì?”
Nghe nói như thế, Vân Y khẽ cười, giọng điệu mềm mại, mang theo nhè nhẹ dụ dỗ nói:“Thiếu gia bây giờ còn là ban ngày, vô luận thiếu gia muốn làm cái gì, để tối hẳn đến. Đến lúc đó, ba huynh muội chúng ta sẽ cho thiếu gia bất ngờ.”
Nghe nói như thế, Mộc Vũ nghĩ nghĩ, nhất thời cảm thấy cũng đúng. Hắn thật đúng là chưa thử qua cảm giác được ba huynh muội hầu hạ. Nghĩ đến cảnh tượng đó, Mộc Vũ liền đáp ứng.
Sau đó, Hồng Mai cùng Lục Bình cũng từ trong phòng đi ra. Hôm nay Hồng Mai cùng Lục Bình không cùng mặt quần áo có màu sắc giống nàng. Nhìn tỷ muội như vậy, ánh mắt Mộc Vũ lại sáng. Đôi song sinh này, Mộc Vũ cũng khó có thể phân ra ai là tỷ tỷ, ai là muội muội, chỉ cảm thấy vô cùng hứng thú.
Mà Vân Y đứng sau Mộc Vũ, lúc này ánh mắt hơi hơi nheo lại, cong miệng lên. Nàng âm thầm quan sát một phen, phát hiện ở đây không có ám vệ, vì thế yên tâm nâng tay phải lên. Bàn tay nàng liên tục lượn lờ. Sau đó điểm vào vài huyệt đạo trên người Mộc Vũ. Sau đó lại chậm rãi thu hồi kình khí trên tay.
Mà Mộc Vũ lại đang nhìn Hồng Mai cùng Lục Bình, lúc ấy căn bản không cảm giác được gì cả.
Mộc Vũ nhìn Hồng Mai cùng Lục Bình thật lâu mới lưu luyến rời đi.
Sau khi Mộc Vũ rời Toái Hoa các, liền vội vàng đi ra ngoài. Chiều nay có yến hội trong cung, hắn phải tham gia. Trên đường đến hoàng cung, trong lòng vẫn nghĩ cách tối nay tra tấn ba huynh muội kia. Càng nghĩ, thân thể càng nóng, Mộc Vũ rât muốn không phải tham gia yến hội, nhưng yến hội là do cậu phụ trách tổ chức, nếu hắn không đi, chắc chắn bị hắn mẫu thân mắng chết.
Vì thế, sau khi nhịn vài canh giờ trong cung, Mộc Vũ rốt cục lại nhớ tới Mộc phủ. Vừa đến Mộc phủ, Mộc Vũ kích động đến Toái Hoa các.
Mà lúc này trong Toái Hoa các, ba người Vân Y nhàn nhã ngồi trên bàn phẩm trà.
“Tiểu thư, về sau Mộc Vũ thật sự...... Liền......”
Lục Bình nói xong, lại ngượng ngùng đem ý tứ kia nói ra.
Vừa nghe Lục Bình hỏi, Vân Y nhất thời vui vẻ.
Nàng buồn cười nói:“Thật sự cái gì? Ngươi chưa nói rõ ràng, ta làm sao mà biết ngươi muốn hỏi cái gì?”
Vân Y dứt lời, Lục Bình lập tức đỏ mặt, không biết nên nói gì cho tốt.
Hồng Mai cũng không nói câu nào.
“Tiểu thư, chiêu này thật sự là thay trời hành đạo.”
Hồng Mai nói xong, Lục Bình cũng hưng phấn phụ họa:“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, ngươi thật sự thần kỳ a.”
Lục Bình nói xong, hai mắt còn nheo lại nhìn Vân Y.
Vân Y bị tiểu nha đầu nhìn như thế, trong lòng cũng cười cảm thấy mình đang làm chuyện tốt.
Chỉ chốc lát, lỗ tai Vân Y vừa động, Vân Y thần bí nhìn Hồng Mai cùng Lục Bình cười cười.
Hai tiểu nha đầu lập tức hiểu ý, sau đó ba người đều nhanh chóng vào giường, ba người đều mặc quần áo ban ngày.
Đều có màu sắc giống nhau.
Chỉ chốc lát, Mộc Vũ mang mặt mày hồng hào đi vào.
Nhất thời một mùi rượu nhẹ nhàng tiến vào, Vân Y cảm thấy mùi này thật ghê tởm. Nhưng nghĩ đến cuộc sống sau này của Mộc Vũ, nên có lòng tốt bỏ qua.
Mộc Vũ đi vào phòng, phát hiện trong phòng chỉ đốt một cây nến nhỏ. Mộc Vũ cảm thấy không khí đêm nay rất hợp ý hắn, đôi mắt nhỏ đảo qua cả phòng, phát hiện trong phòng cũng không có người. Vì thế lại đi đến nội thất. Hắn tự nhận ba người đều là con cừu nghe lời, nghĩ bọn họ chỉ biết một ít công phu mèo quào, bởi vậy hắn đi nhẹ nhẹ, bọn họ sẽ không cảm giác được có người đến.
Vân Y nghe thanh âm nhẹ nhẹ của hắn, trong lòng cười nhạo không thôi, đồ con lợn, trừ bỏ gia thế, những cái khác đều không được. Hơn nữa nghe nói hắn còn muốn đi tham gia thi khoa cử cùng tỷ thí võ nghệ, thật sự là rất buồn cười.
Mộc Vũ đi đến bên giường, mạnh mẽ vén màn, nhất thời ba khuôn mặt xinh đẹp đều ở trước mắt. Nhìn ba tuyệt sắc tiểu mỹ nhân, máu Mộc Vũ sôi lên, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Hắn vươn tay vào, muốn chạm vào Lục Bình cách hắn gần nhất, ai ngờ chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Hạ thân của hắn đột nhiên đau đớn, sau đó vô cùng đau đớn.
Trong nháy mắt, Mộc Vũ lăn lộn trên mặt đất.
Sau đó, Lục Bình cùng lúc kêu ra tiếng.
Vân Y vẫn không nói gì, trên mặt mang theo nụ cười, Lục Bình lại kêu thê thảm.
Không thể không thừa nhận, Lục Bình thật sự là đệ tử chân truyền của nàng.
Tiếng kêu này cất lên, nhất thời trong phòng có nhiều người đi vào. Mọi người vừa đến liền nhìn thấy thiếu gia, sau đó lại thấy ba người trên giường, cũng đồng dạng kêu vô cùng thê thảm. Nhất thời, mọi người cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa tình cảnh trước mặt.
Sau đó, trong phòng chứa củi, Vân Y mang ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Lục Bình.
Lục Bình bị Vân Y nhìn có chút chột dạ, sau đó mở miệng bất đắc dĩ nói:“Tiểu thư, này thật sự không liên quan đến ta, ta chỉ muốn phối hợp một chút, làm cho người ta thấy chúng ta vô tội.”
Nghe nói như thế, Vân Y cùng Hồng Mai lâm vào hỗn độn.
Có vẻ vô tội?
Cái này là càng có tật giật mình mới đúng a.
Vân Y đột nhiên phát hiện, Lục Bình thật sự là càng ngày càng giống mình.
Bất quá sự tình hôm nay, nàng đã sớm chuẩn bị. Cho nên không sợ chuyện này liên lụy đến các nàng.
Hơn nữa nàng còn muốn lợi dụng cơ hội này!
Dù sao, nàng vào Mộc phủ, không phải là vì làm nam sủng!
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo cửa phòng bị đá ra. Vài thị vệ đi vào, trong đó một thị vệ sắc mặt không tốt nói:“Nhanh đi theo chúng ta, phu nhân gọi các ngươi đến.”
Nghe nói như thế, trong mắt Vân Y hiện lên tia sáng.