Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Sau khi nàng rời đi, trên lầu có một cửa sổ đóng lại, tiếp theo lại có một tiếng thở dài truyền ra.
Trong phòng, lúc này có một nữ tử mặc bạch y, che khăn lụa trắng. Bởi vì che mặt cho nên không thấy rõ thần sắc của nàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nàng nhíu mày lại.
Còn có cặp mắt xinh đẹp kia giờ phút này không biết nghĩ đến cái gì, khi thì mê mang, khi thì phẫn nộ, các loại thần sắc không ngừng biến hóa.
Làm người chú ý là khóe mắt nàng có một đóa hoa mai, khiến cả người nàng tăng thêm một chút mị hoặc.
Mà lúc này, nữ tử lại khẽ vuốt đóa hoa mai bên khoé mắt, mỗi lần vuốt một chút, trong ánh mắt lại tối đi một phần. Cuối cùng hóa thành sự kiên định.
Sau khi Vân Mộng Vũ rời quán trà, Đao Ngôn đi thuê một chiếc xe ngựa. Vân Mộng Vũ vào trong xe, Đao Ngôn Kiếm Ngữ thì ngồi bên ngoài đánh xe.
Nàng ngồi ở bên trong xe, mở mảnh giấy ra xem.
Nhìn một trang tin tức kia, trong mắt nàng thần sắc khẽ rung động, Yến kinh này thật sự sẽ có biến.
Sau chuyện tối hôm qua, thái tử bị khiển trách, Diễm vương lại được ủy thác trọng trách, khiến cho biến hoá trong triều đình cũng nổi gió.
Vân Mộng Vũ hiện tại cũng bình tĩnh rất nhiều, tuy rằng nàng hiện tại rất muốn phản kích, nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt, thân thể của nàng bởi vì tối hôm qua biểu hiện xuất sắc, hiện tại cũng sẽ bị người khác chú ý, nếu hiện tại mà hành động, trong thời kỳ mẫn cảm này rất khó thành công.
Hiện tại nàng nên làm là gia tăng thời gian chỉnh sửa lại Thiên Binh các, ưu hoá Linh Lung các, để có thể không bị ảnh hưởng bởi phong ba bão táp sắp tới. Mà chỉ có thể có thế lực của mình thế, có thể công kích được địch nhân cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Còn có một việc cũng là việc cấp bách, chính là điều tra chuyện của mẫu thân Mộc Lâm, xem ra muốn biết được đầy đủ mọi chuyện của năm đó chắc phải đợi mấy ngày nữa.
Như vậy việc nàng phải làm bây giờ là giấu tài, đợi thời cơ đến, sẽ đem từng người muốn hại nàng giẫm nát dưới chân.
Hiện tại nàng vẫn nên báo bình an cho bà ngoại ở hộ quốc tướng quân phủ. Vì thế nàng cho Đao Ngôn đưa thư báo bình an cho tướng quân phủ, mà nàng lại dưới sự bảo vệ của Ngữ Kiếm trở về hữu tướng phủ.
Tuy rằng tạm thời không nên làm gì, nhưng mà làm chút việc nhỏ thì vẫn được. Như vậy thì, nàng sẽ trở về phát tiết một chút, mà đối tượng tốt nhất là ba mẹ con kia cùng Vân Mộ.
Nghĩ đến ba mẹ con kia cùng Vân Mộ, khóe miệng của nàng tà ác cong lên.
Nàng về đến Tâm Mộng cư thay đổi trang phục ở nhà, lại tránh không được bị nha đầu Lục Bình kia cằn nhằn một hồi lâu. Mà Hồng Mai luôn luôn trầm tĩnh cũng nhịn không được dặn dò nàng đủ thứ.
Trong lúc bị hai nha đầu kia cằn nhằn, nhân cơ hội ba mẹ con kia cùng phụ thân vô lương tâm đến đây, nàng liền thoát khỏi.
Đến bên ngoài, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy phụ thân của nàng mang vẻ mặt giận dữ đứng nơi đó, mà Lí Như kia lại là mang vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, giả thành bộ dáng mẹ hiền. Vân Dung Vân Ngọc đứng sau lưng Lí Như.
Vừa thấy các nàng đến, nàng đột nhiên cảm thấy rất thú vị, tốt, Lí Như ngươi không phải thích giả hiền lành sao?
Ta muốn nhìn xem lát nữa ngươi có tháo bộ mặt giả tạo kia xuống không?
Nàng tiêu sái đến trước mặt Vân Mộ, khom người ôn nhu thỉnh an Vân Mộ.
Vân Mộ còn chưa đợi nàng đứng dậy, liền nói: “Tối hôm qua ngươi đi đâu, đừng tưởng rằng hiện tại văn chương cùng cầm nghệ có chút nổi bật mà muốn làm gì thì làm. Đừng bởi vì ngươi không xem trọng tự ái, mà ảnh hưởng đến danh dự của muội muội ngươi.” (Sally: Sao càng ngày ta càng ghét cái ông Vân Mộ này, chả được cái tích sự gì)
Vân Mộng Vũ không đứng lên, mà Lí Như bên cạnh Vân Mộ nhìn thấy tình huống này, vội vàng phát huy bổn phận mẹ hiền của nàng ta. Vội vàng chạy tới nâng Vân Mộng Vũ đứng lên, nhưng kỳ quái là nàng lại không nâng dậy được.
Nàng âm thầm cắn chặt răng, xoay người ôn nhu khuyên Vân Mộ, “Lão gia ngươi không cần mắng Vũ nhi, Vũ nhi bình an trở về là tốt rồi. Ngươi xem, ngươi la Vũ nhi sợ tới mức không dám đứng dậy.”
Nghe Lí Như ôn nhu khuyên giải, Vân Mộ cảm thấy hưởng thụ vạn phần, quay đầu an ủi Lí Như: “Ngươi đó, quá thiện lương. Lần trước nàng trở về ta còn nghĩ nàng sẽ hối cải mà thay đổi, không nghĩ tới hiện tại lại hoang đường như thế.”
Nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ, nàng không muốn nói gì. Lần trước Vân Mộ đối xử với nàng như vậy nhất định là có ẩn tình, mà lúc ấy nhìn trong mắt hắn có một tình cảm chợt lóe, chẳng lẽ là đối với Mộc Lâm.
Như vậy hắn rốt cuộc là nhớ đến chuyện của Mộc Lâm như thế nào, vì sao khi nhìn nàng lại lộ ra ánh mắt áy náy.
Đợi đến khi nàng điều tra ra, nếu như chuyện của năm đó cũng có phần của Vân Mộ, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Những người ở đây giờ phút này nhìn Vân Mộng Vũ, nhưng nàng vẫn cúi đầu thỉnh an, không biết là có ý gì.
Trong mắt Vân Mộ cũng nghi hoặc, nàng bị làm sao vậy.
Lần trước bởi vì chuyện của Vân Ngọc, trong lòng hắn đối với nàng là cực độ chán ghét, mà lần này hắn cũng biết nàng rất có thể là bị bắt cóc, nhưng hắn không phái người đi cứu viện, hơn nữa hôm nay biết được nàng trở về trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn.
Bởi vì đêm qua, bởi vì nàng xuất hiện, nữ nhi xuất sắc nhất của hắn bị hào quang của nàng che đậy. Cho nên vừa nghe nàng trở về, hắn liền không nhân từ mà gán cho nàng một tội danh.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ nhanh mồm nhanh miệng đáp trả hắn, ai ngờ hiện tại lại là tình huống này.
Trong lòng Vân Ngọc lại rất đắc ý, nàng nghĩ Vân Mộng Vũ này đã bị phụ thân mắng đến choáng váng, cho nên mới ngây ngốc ở đó. Vân Dung cùng Lí Như nhất thời cũng không biết nàng muốn làm cái gì, cũng chỉ có thể nhìn nàng, chuẩn bị ứng phó.
Trong ánh mắt của mọi người, Vân Mộng Vũ rốt cục cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt bình thản, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, không có độ ấm nhìn bốn người ở đây.
Lí Như suy nghĩ, đây là chuyện gì, chẳng lẽ tiểu tiện nhân này muốn tuyên chiến với toàn bộ hữu tướng phủ sao? Mà Vân Mộ cũng mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.
Nàng muốn làm cái gì, ánh mắt hắn lợi hại nhìn nàng.
Trong ánh mắt kỳ dị của mọi người, nàng đạm mạc mở miệng: “Như thế nào lại nhìn ta như vậy, rất kỳ quái sao?”
Vân Mộ vừa định nói tiếp thì bị chặn lại.
“Vân Mộ, ngươi không cần nói, nghe ta nói hết. Ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi, ta sẽ từng bước từng bước trả lời, không cần gấp. Đầu tiên vừa rồi ta thỉnh an ngươi nhưng lại thỉnh lâu như vậy, đó là bởi vì về sau ta cũng không thỉnh an ngươi nữa. Đây dù sao cũng là lần cuối cùng, cho nên ta mới thỉnh lâu một chút. Như vậy ngươi nhất định sẽ hỏi vì sao là lần cuối cùng. Đó là bởi vì, từ hôm nay, từ nay về sau, Vân Mộng Vũ ta không phải là nữ nhi của ngươi. Vậy ngươi có phải muốn hỏi tiếp vì sao ta đột nhiên không tiếp nhận ngươi đúng không?”
Vân Mộng Vũ nói đến đây ngừng một chút, tới gần Vân Mộ, lớn tiếng lên án: “Bởi vì ngươi căn bản không xứng làm cha, giống như ngươi căn bản không nên ở trên thế gian này. Cho nên làm nữ nhi của ngươi ta có cảm giác bị sỉ nhục, cho nên ta muốn cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ.”
Tất cả mọi người sửng sốt, Vân Mộng Vũ lại dám, dám mắng to hữu tướng đương triều, lại nói ra ngôn ngữ kinh hãi như vậy, nàng không phải là bị bệnh đi.
Ba mẹ con Lí Như nhất thời cũng không biết nói gì, làm gì. Mà người bị mắng là Vân Mộ lại mang vẻ mặt âm trầm đứng ở đó, nghịch nữ này dám như thế, hắn quả nhiên là xem thường nàng.
Gân xanh trên tay nổi lên, tay phải nâng lên đã muốn ra quyền.
Giờ phút này trong lòng Vân Mộ muốn đánh chết nữ nhi chết tiệt này.