Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Vân Mộng Vũ và Lục Bình đi đến ngã tư đường, nàng cũng bị không khí náo nhiệt nơi đây cuốn hút. Dân chúng vây quanh đầy hai bên đường, ai ai cũng đàm luận, bày ra khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
“Hứa vương lát nữa sẽ đến đây, không biết hai mươi năm sau, Hứa vương có còn anh dũng như xưa hay không?”
“Còn nhớ lúc xưa, hai mươi năm trước chiến thần Hứa vương vang danh thất quốc, thực uy phong, thực vinh quang.”
“Hứa vương năm đó thật là lợi hại! Kỳ lạ là, vì sao Hứa vương lúc đó đang vinh quang như vậy lại chọn cách thoái ẩn a?”
“Chuyện này ta có biết một ít, các ngươi lại đây ta nói nhỏ cho nghe.” Người này mang bộ dáng bí ẩn như thế, khiến cho Vân Mộng Vũ tò mò. Vì thế Vân Mộng Vũ giả bộ đang nhìn về phía trước, khóe mắt lại nhìn kỹ miệng của người đó.
Nàng nhanh chóng biết được chuyện người đó nói.
“Năm đó ta vừa vặn là một tiểu binh dưới trướng Hứa vương, từng mơ hồ biết một chút. Hình như là bởi vì, Hứa vương bị một nữ tử thần bí cảnh cáo, cho nên không thể không rời xa Yến kinh. Cho nên năm đó Hứa vương thoái ẩn, căn bản không phải vì muốn sống những ngày an nhàn, mà là bị một nữ tử thần bí uy hiếp. Mà nghe nói chỉ cần ai gặp qua nàng cả đời này đều không quên được, bởi vì nàng ta quá xinh đẹp đến nỗi siêu phàm thoát tục.”
Hiểu được ý tứ của người nọ, trong mắt nàng hiện lên vẻ nghi ngờ.
Nữ tử thần bí? Uy hiếp và cảnh cáo? Hai mươi năm trước? Đẹp làm cho người ta khó có thể quên?
Tất cả chuyện này, trong đó tựa hồ như có rất nhiều bí mật.
Hai mươi năm trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lại có thể làm cho Hứa vương đang đứng trên đỉnh vinh quang lại cam nguyện thoái ẩn?
Còn nữ tử thần bí kia là ai?
Mà hai mươi năm sau Hứa vương lại trở về, ý đồ có phải là nhắm vào hoàng quyền cao nhất kia không?
Trước mắt tựa hồ nổi lên sương mù, nàng có chút mê mang, chuyện này sẽ không kinh thiên động địa đó chứ?
Lúc nàng đang tự hỏi mình, đoàn xe của Hứa vương dần dần xuất hiện.
Đó là một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy, chung quanh có thân vệ đi theo, bực này tư thế, thật sự là không thua gì hoàng đế đi tuần. Hứa vương này quả thật là có dụng tâm a.
Nhìn tư thế kia, Vân Mộng Vũ tò mò Hứa vương là người như thế nào?
Có phải là loại người hay kể công kiêu ngạo cuồng vọng hay không? Hay là người lạnh như băng?
Trong lòng nghĩ, tầm mắt liền tìm kiếm thân ảnh trong tưởng tượng. Bất quá tiếc là không tìm được thân ảnh kia, nàng thất vọng vừa định cúi đầu, lại đột nhiên bị một ánh mắt quấy nhiễu. Nàng hơi nhíu mày, nhìn lại, nhìn thấy trong đoàn xe có một người cưỡi ngựa mặc y phục màu đỏ tía mang vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm vào nàng.
Nam tử kia rất tuấn tú, khuôn mặt tinh xảo, nhưng cũng có vẻ âm nhu.
Đây chắc là thế tử Hứa vương Hứa Hạo Nhiên, nghe đồn võ công trác tuyệt nhưng cũng là người âm ngoan dị thường.
Ánh mắt của hắn mang theo sự soi mói, bắt giữ, hứng thú làm cho nàng cực kì không thoải mái. Cái loại cảm giác này như bị rắn độc ngắm trúng con mồi, toàn thân có một cảm giác lạnh băng.
Vì thế nàng dời tầm mắt, quay đầu đi chỗ khác, dời lực chú ý, cái loại cảm giác này mới không mãnh liệt như thế nữa.
Mà Hứa Hạo Nhiên ngồi trên ngựa đôi mắt mang theo vẻ hứng thú, khóe miệng nở nụ cười tà tứ nhìn người che lụa trắng trong đám người kia, nữ tử mặc quần áo màu xanh nhạt. Trong lòng rất quan tâm đến nữ tử này, loại khí chất này làm người ta bị mê muội. Cho dù bị lẫn trong đám người, vẫn tản mát ra khí chất thanh nhã vô cùng, làm cho người ta bị hấp dẫn.
Nhìn nữ tử kia dời tầm mắt, trong mắt hắn càng âm trầm.
Vân Mộng Vũ lúc này bị lực chú ý của hai xe ngựa kia hấp dẫn.
Trong đó một chiếc mang phong cách cổ xưa thanh lịch, tựa như người đã từng trải. Xe ngựa này chắc chắn làm từ loại gỗ ngàn năm, nhưng trên xe thì lại không trang trí cầu kỳ, trên thân xe có khắc một số văn tự.
Nhìn thấy vậy, trong mắt Vân Mộng Vũ nhịn không được hiện lên sự ngạc nhiên.
Đây chắc là xe ngựa của Hứa vương, từ sở thích và thói quen của một người mà ta có thể biết được phần nào trong tính cách của họ. Từ đó có thể thấy được, Hứa vương chắc là người đã từng trải, nếm trải qua hương vị của cuộc đời.
Trong lúc nhất thời, nàng có chút không hiểu Hứa vương. Hắn rốt cuộc là đang khoe khoang hay là có tính toán gì khác?
Lại nhìn chiếc xe ngựa ở phía sau, Vân Mộng Vũ thật sự thấy choáng váng?
Giống như là xe ngựa dành cho tiên nữ giáng trần.
Bốn phía của xe ngựa được che tấm lụa mỏng màu hồng nhạt, trên bốn đầu góc xe có treo một cái chuông nhỏ, trên xe cũng có rất nhiều chuông, lại có rất nhiều sợi dây kết lại thành hình khối trong đó.
Mà xung quanh xe ngựa đó đều có thị vệ đi theo, lại có bốn nữ tử tuyệt sắc đi bên cạnh. Bốn nữ tử kia toàn bộ đều mặc xiêm y hồng nhạt, dung mạo người người tuyệt sắc, so với Vân Ngọc từng là Yến kinh thành tam đại mỹ nhân thì chỉ có hơn chứ không kém. Nữ tử tuyệt sắc như vậy lại làm nô tỳ, xem ra này Du Nhiên quận chúa rất là tự tin a, hơn nữa dung mạo chắc cũng là khuynh quốc khuynh thành.
Quả nhiên, trong mắt dân chúng xe ngựa của Hứa vương vẫn không được chú ý nhiều lắm. Nhưng, xe ngựa có tầng lụa mỏng che phủ kia vừa xuất hiện, lập tức khiến cho oanh động.
“Xe ngựa kia thật sự rất xinh đẹp, không biết ngồi ở bên trong là ai?”
“Ngươi ngốc quá, ngồi bên trong đó tất nhiên là Du Nhiên quận chúa. Ngươi không nhìn thấy bốn mỹ nhân xung quanh xe ngựa kia sao, đó là thị nữ của Du Nhiên quận chúa, nổi danh là mỹ nhân bốn mùa.”
“Bốn mùa mỹ nhân, thực sự rất hay a. Sao lại là bốn mùa mỹ nhân? Không biết vị huynh đài này có thể giải thích một chút hay không?”
Nghe xong lời này, ánh mắt người kia sáng rực, bắt đầu giảng giải.
“Bốn mùa mỹ nhân chính là họ của các nàng là mỗi người một mùa. Đó là Xuân Sơ Noãn, Hạ Như Gió, Thu Biết Ý, Đông Thị Tuyết. Bốn mùa mỹ nhân này không giống thị nữ bình thường, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, so với các tiểu thư khuê các của Yến kinh cũng được xem là ngang ngửa.”
“Vậy bốn thị nữ bên cạnh quận chúa xuất sắc như thế, nàng không sợ bốn nàng đó nổi bật hơn sao?”
Nghe thế, vị nam tử lúc nãy vừa giải thích cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Vị huynh đài này chắc chưa bao giờ đi đâu xa, nếu không tất nhiên sẽ không hỏi câu như thế. Tiểu đệ chính là dân buôn bán, đi qua nhiều nơi, cũng từng có vinh hạnh nhìn Du Nhiên quận chúa từ xa. Chỉ cần nhìn một cái, cả đời khó quên a. Thị nữ ở bên cạnh quận chúa đã là mỹ nhân tuyệt sắc, quận chúa lại đẹp hơn, tất nhiên là đẹp không bằng nữ tử thần bí kia, nhưng sau khi gặp lần đó, mới phát hiện hai người căn bản không thể so sánh được. Tựa như một người là tiên tử, một người lại là nữ tử phàm tục. Quận chúa được dung mạo, nữ tử thần bí kia lại được vẻ đẹp sắc sảo hơn.” Nam tử kia nói xong, còn bày ra vẻ mặt và bộ dáng say mê, khiến người khác cũng phải tưởng tượng ra dung mạo tuyệt mỹ kia.
Vân Mộng Vũ bên cạnh nghe những người này nói chuyện, cũng tràn ngập hứng thú. Nàng đối với Du Nhiên quận chúa có cảm giác rất tò mò, dung mạo của quận chúa này khuynh thành ra sao? Từ bốn mỹ nhân bên cạnh quận chúa, nàng cũng nhìn ra quận chúa này sẽ không giống như tưởng tượng. Bởi vậy nàng tò mò, trong lòng có sự so sánh nho nhỏ. Quận chúa này tài nghệ lại tinh thông, mà nàng lại muốn cùng với người tinh thông của cổ đại tỷ thí, muốn xem đến tột cùng là ai hơn ai.
Bởi vậy, ánh mắt nàng mang theo vẻ chờ mong nhìn xe ngựa kia, hy vọng người trên xe không làm nàng thất vọng.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng thét kinh hãi ngăn cản suy nghĩ trong lòng Vân Mộng Vũ, nàng nhìn lại, kinh hãi, là Lục Bình.
Nha đầu kia, vừa đến nơi này, liền nhanh chóng chen lên phía trước, bây giờ thì tốt rồi, lại trực tiếp lao ra đường lớn, vừa vặn ngăn xe ngựa của Du Nhiên quận chúa.
Nhìn tình huống này, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên vẻ lo lắng, bước nhanh lên phía trước, muốn đi giải vây cho Lục Bình. Nhưng người quá đông, nàng căn bản không chen lên được, hơn nữa nàng và Lục Bình cách lại xa.
Trong mắt là sự lo lắng không ngừng, nhưng bây giờ lại không chen được, nàng sốt ruột nhìn về phía Lục Bình. Lúc này một thống lĩnh thị vệ đi tới, phẫn nộ nhìn Lục Bình. Đến khi tới gần Lục Bình, lập tức lớn tiếng quát lớn: “Điêu dân từ đâu tới, dám chặn xe ngựa của quận chúa, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Lục Bình bình thường tuy tùy tiện, nhưng lá gan của nàng không lớn, chuyện này có thể bị rơi đầu, nên thân thể của Lục Bình bắt đầu có chút run run. Nàng run run nói: “Không có, ta…… Ta không có, ta bị người khác đẩy ra. Ta…… Không phải cố ý.”
Lục Bình dứt lời, thống lĩnh thị vệ kia lập tức cả giận nói: “Ta cái gì ta, trước mặt bản thống lĩnh, ngươi còn dám tự xưng ta, thật sự là không biết sống chết.”
Lục Bình sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ở trong phủ quận chúa, tiểu thư cho tới bây giờ không xem các nàng là nô tỳ, cũng không cho các nàng tự xưng nô tỳ. Bây giờ các nàng cũng đã quen, lúc này lại nói như vậy, không nghĩ tới sẽ như vậy.
Nàng lập tức vội la lên: “Ta……, không đúng không đúng, nô tỳ thật sự không phải cố ý, cầu xin thống lĩnh đại nhân tha cho ta một lần.”
“Hừ! Người đâu, mang nàng ta xuống đánh năm mươi đại bản cho ta.”
Thống lĩnh thị vệ kia không hề để ý tới Lục Bình, mà chỉ nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh, miễn kéo dài thời gian, chủ tử lại không vui. Hắn bây giờ còn phải nhanh chóng quay về phục mệnh với thái tử, có thời gian đâu mà xét công đạo, hắn căn bản mặc kệ năm mươi đại bản này có lấy mạng Lục Bình hay không.
Lúc Lục Bình nghe đến năm mươi đại bản, sợ tới mức nước mắt tuôn ra không ngừng.
Nhìn Lục Bình như vậy, Vân Mộng Vũ rất đau lòng, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, vận chuyển nội lực trong cơ thể, dùng khinh công mà bay lên. Mọi người chỉ cảm thấy trên đầu có cái gì đó bay qua, ngẩng đầu lại không nhìn thấy gì. Mọi người nhanh chóng phát hiện thì ra là một nữ tử che mặt bằng lụa trắng, mặc quần áo màu xanh nhạt bay tới.
Vân Mộng Vũ vừa đến, lập tức nâng Lục Bình đứng lên, an ủi nói: “Không có việc gì, không có việc gì, có ta ở đây rồi.”
Vừa nghe đến thanh âm này, Lục Bình lại òa khóc.
Nhìn Lục Bình như vậy, trong lòng nàng cũng không chịu nổi, Lục Bình cũng như muội muội của nàng, nàng cũng không muốn nha đầu này bị ăn hiếp, vốn định an ủi hai câu, lại nghe một tiếng nói truyền vào tai.
“Điêu dân từ đâu đến, dám gây trở ngại công vụ, có phải muốn bị đánh năm mươi đại bản giống nàng ta hay không?”