Tiêu Nguyệt mệt lả dựa vào một gốc cổ thụ thở gấp, mồ hôi túa ra như thác. Lúc này lại là lúc tu luyện nhanh chóng nhất, Tiêu Nguyệt khoanh chân kết ấn rồi tiến vào trạng thái nhập định.
Thế gian đều nói nên nhập định lúc thanh tỉnh nhưng theo kinh nghiệm một tháng trời bị hành hạ thì Tiêu Nguyệt rút ra được, lúc mệt mỏi thì cơ thể sẽ hấp thu linh lực một cách nhanh nhất để bổ sinh thể lực đồng thời nàng đầu cơ trục lợi dùng Hỗn Độn Quyết hấp thụ thêm “một ít”.
Thiên Lam nhìn Tiêu Nguyệt đang tiến vào trạng thái nhập định thì âm thầm cao hứng, Tiêu Nguyệt có thể xem là học trò của Thiên Lam. Lão sư nào thấy học trò chăm chỉ mà không cao hứng đây, trừ phi hắn bị thiểu não.
Hỗn Độn Quyết vận hành được khoảng mười chu thiên thì Tiêu Nguyệt cảm nhận được linh lực chạm vào một tầng bình chướng mỏng, nói là mỏng nhưng lại đàn hồi vô cùng.
Tiêu Nguyệt biết là mình sắp đột phá cảnh giới Linh sư thì âm thầm cao hứng, vội vận chuyển linh lực đột phá tầng bình chướng đó. Nhưng chưa kịp làm gì thì nghe thấy tiếng quát lớn của Thiên Lam.
“Nha đầu, không được vội, nếu ngươi làm như vậy thì sẽ tổn thương bản thân, thậm chí có thể mãi mãi dừng ở cảnh giới Linh sư.”
Tiêu Nguyệt kinh hãi thu lại linh lực tĩnh tâm nghe Thiên Lam giảng dạy.
“Linh sư chúng ta kinh mạch dù cường tráng tới mức nào cũng không thể chịu nổi sự công kích linh lực từ bên trong, ngươi chỉ mới là Linh sĩ nên kinh mạch không vững chắc, chỉ cần tác động hơi mạnh một tý thì sẽ bị vỡ kinh mạch.
Bất quá sau khi đạt cảnh giới Linh sư thì ngươi mới có thể củng cố kinh mạch để trùng kích như vậy còn bây giờ là chuyện không tưởng, ngươi phải hấp thu linh lực rồi nhẹ nhàng làm vỡ tầng bình chướng, không được hấp tấp tấn công bình chướng mà lưu lại di căn.
Rất nhiều người thiếu kiến thức mà bị tổn thương kinh mạch, cả đời không đột phá được cảnh giới Linh sư để tiến bước trong con đường tu luyện.”
Thiên Lam cặn kẽ dặn dò Tiêu Nguyệt nhưng lại nhận thấy Tiêu Nguyệt hơi ngờ nghệch thì vỗ trán, quên mất Tiêu Nguyệt chỉ mới tuổi.
“Nha đầu, ngươi cứ nghĩ là một hồ nước tràn lại có gió gợn sóng nhè nhẹ thì có thể làm lưới bung ra khỏi đập. Cứ như vậy mà làm.”
Tiêu Nguyệt đại khái hiểu Thiên Lam nói gì, nàng vận dụng Hỗn Độn Quyết đạt đến cực hạn thì nhẹ huy động linh lực tấn công tầng bình chướng kia.
Qua nhiều canh giờ, tầng bình chướng vẫn cứ an ổn ở kia, sắc mặt của Tiêu Nguyệt từ hồng nhuận chuyển sang trắng bệch. Mỗi một đường kinh mạch đều tràn ngập linh lực làm Tiêu Nguyệt cảm giác cơ thể đang căng ra rất khó chịu.
Nhưng Tiêu Nguyệt biết nếu mình hấp tấp, hơi lơ lỏng một chút thì không khác gì kiếm củi ba năm đốt trong vòng một giờ. Tiêu Nguyệt bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Nàng đem linh lực xoáy lại như một mũi khoan rồi từ từ công kích vào tầng bình chướng kia, Tiêu Nguyệt đã đoán trúng tầng bình chướng dần dần xuất hiện khe hở, linh lực từ từ tràn vào làm khe hở càng lúc càng lớn.
Tầng bình chướng trong vòng thời gian một chung trà bị đột phá. Từ trước đến nay Tiêu Nguyệt chưa từng có kinh nghiệm nhưng trí tưởng tượng và kiến thức đã giúp dở Tiêu Nguyệt rất nhiều.
Trong thiên hạ từng giờ từng khắc đều có người tấn công cảnh giới Linh sư nhưng mấy ai thoải mái được như Tiêu Nguyệt, mấy ai giảm rủi ro được như Tiêu Nguyệt? Hàng hà sa số người vì bất cẩn tấn công cảnh giới linh sư mà vĩnh viễn chỉ có thể quay về làm ruộng. (phóng đại hơi quá hehe )
Tiêu Nguyệt đang trong cơn vui sướng đột phá Linh sư thì từ tầng bình chướng kia, một nguồn linh lực lạ bùng phát, điên cuồng lưu chuyển. Tiêu Nguyệt cảm giác cả người khô nóng lên, như là bản thân đang ngồi trên lò lửa. Bất kể nàng ngăn cản như thế nào thì nguồn linh lực kia cũng điên cuồng vận chuyển.
Trong cơn hoảng loạn, Tiêu Nguyệt lại nghe được tiếng của Thiên Lam : “Đừng kháng cự, kinh mạch của ngươi đang được củng cố và mở rộng, tạp chất cũng sẽ được tống ra ngoài. Đây là chuyện tốt.”
Khoảng một canh giờ, rốt cuộc nguồn linh lực kia cũng tiêu tán, Tiêu Nguyệt cả người bốc mùi làm nàng rất khó chịu. Điều mà nàng khẳng định lúc này là nếu nàng không đi tắm ngay lập tức thì nàng sẽ chết vì ngẹt mũi.
Cách nơi Tiêu Nguyệt nghỉ chân không xa thì có một dòng suối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiêu Nguyệt mới lấy ra một bộ quần áo trong trữ vật giới chỉ thay ra.
Tiêu Nguyệt nhẹ động linh lực thì mới cảm giác được khác biệt của Linh sĩ và Linh sư là như thế nào. Nhẹ nhàng, hoàn toàn là tùy tâm sở động. Tiêu Nguyệt nghĩ tới một ngày nào đó nàng sẽ trở thành Đại Linh sư , linh lực hóa cánh mà bay lên thì tốt biết bao.
Trong khi Tiêu Nguyệt mơ mộng thì Thiên Lam cũng yên tĩnh, hắn đang suy nghĩ về vị tiểu chủ nhân mới của Hỗn Độn Giới Chỉ, bất giác môi hắn cong thành một nụ cười mà hắn cũng không nhận ra.