Tiêu Nguyệt nhìn cổng thôn trước mắt, nàng nhấc chân bước qua. Nhiều lúc cảm thấy vui thật dễ có, không cần giàu sang phú quý gì, chỉ cần được nhìn thấy ai đó là có thể cảm thấy thỏa mãn.
Thiên Lam nhìn thấy Tiêu Nguyệt hơi vui lên một chút làm hắn cũng cảm thấy vui lây. Cảm xúc của giới chủ luôn ảnh hưởng đến giới linh, đây là vì sao Thiên Lam khẳng định được rằng Tiêu Nguyệt đang dối gạt hắn. Cảm xúc vui sướng chưa bao giờ lấp đầy tâm trạng hắn.
Tiêu Nguyệt nhìn quanh mọi thứ, người dân ở đây rất thưa thớt, cũng không có cảnh trẻ con chạy loạn chơi với nhau. Mọi thứ có vẻ hơi yên ắn so với một thôn xóm trong tưởng tượng của nàng.
Nhưng cũng đúng thôi, thôn này gần Lạc Nhật sâm lâm, sống như thế nào cũng đều phải cẩn thận. Tránh đụng chạm với các Linh giả, tránh linh thú tới gần. Cuộc sống như vậy muốn nhộn nhịp cũng khó.
Tiêu Nguyệt đi vòng quanh thôn nhỏ một lát rồi hỏi đường một lão nhân gia trong thôn. Nàng biết rằng nàng đang ở Hỏa Quốc, Lạc Nhật sâm lâm là biên giới của Hỏa quốc và Thổ quốc.
Tiêu Nguyệt tiếp tục theo hướng của lão nhân gia mà tiến tới kinh thành Hỏa quốc – Thánh Hỏa thành.
Đi tiếp lộ trình một tháng, Tiêu Nguyệt đã đặt chân tới kinh thành Hỏa quốc. Tiêu Nguyệt phát hiện trên đường đến kinh thành náo nhiệt dị thường, dường như có cái gì đang tụ hội lại làm cho Tiêu Nguyệt cảm thấy thêm vài phần hiếu kỳ.
Đi vào một tửu lâu, Tiêu Nguyệt chọn một góc khuất ngồi xuống, lúc này nàng mới phát hiện có rất nhiều ánh mắt nhìn nàng, trong mắt mỗi người đều mang theo vài phần tò mò thậm chí là khinh thường.
Nhìn lại y phục trên người Tiêu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, từ khi ra khỏi Lạc Nhật sâm lâm nàng chưa từng đổi y phục. Bộ quần áo lúc này của nàng đầy bụi bẩn và bùn đất.
Đối với việc này, nàng chưa từng nghĩ đến, từ lúc ở trong Lạc Nhật sâm lâm đã vậy, cũng không gặp ai cho nên không quá nghĩ đến. Nhớ lại ánh mắt của những người nhìn thấy nàng đi qua đều như vậy, bây giờ mới biết nguyên do.
Mọi người xem chán rồi, nàng cũng gọi tiểu nhị tới để gọi thức ăn. Tiểu nhị một bộ dáng bất đắc dĩ sợ nàng ăn quịch bày ra tất cả trên mặt.
Nàng lấy từ thắc lưng ra một tử tệ đưa cho tiểu nhị, thái độ của hắn liền thay đổi. Hăng hái đi chuẩn bị thức ăn. Thật là, tiền có thể sai khiến ma quỷ mà, mới đầu là thái độ chán ghét, có tiền rồi thì cung kính vạn phần .
Nhìn một bàn thức ăn được đem ra, Tiêu Nguyệt thả Tiểu Bạch lên bàn, đem những món thịt cá gạt qua một bên chỉ để lại trước mặt cơm, một món canh, một món mặn và hai món rau.
Tiểu Bạch thấy vậy thì sung sướng ăn sạch, ăn xong còn ợ một cái thật kêu rồi chui lên đùi Tiêu Nguyệt ngủ ngon lành.
Các khách quan khác nhìn vào thì thầm lắc đầu, coi bộ không phải hạn nghèo khó đâu, đem cả bàn thức ăn cho một con chó ăn cơ mà.
Tiêu Nguyệt chậm rãi ăn cơm, không hề để ý tới việc người ta đánh giá mình thế nào. Nàng cảm thấy chỉ cần mình thấy tốt là được rồi.
Ăn xong cơm, Tiêu Nguyệt gọi tiểu nhị tính tiền, thì ra cũng không đắc chỉ có tử tệ, tiểu nhị đã thanh toán bằng hắc tệ của Tiêu Nguyệt rồi. Phần còn lại đương nhiên là hắn giữ, Tiêu Nguyệt cũng không nói gì, chậm rãi đi ra ngoài.
Có lẽ nàng nên đi mua vài bộ y phục mới được.
Tiêu Nguyệt không hề biết, phía trên lầu hai của tửu lâu có một cặp mắt luôn quan sát nàng. Chủ nhân của cặp mắt cũng này là một thiếu niên mười tuổi, khuôn mặt thiên thần và cặp mắt phượng. Bất quá vẻ già dặn lại không hợp với độ tuổi hắn.
Hắn ngầm thấy thú vị, một tiểu cô nương không mang theo người hầu hay bất kỳ người bảo vệ nào lại có thể hào phóng đến vậy. Nhìn vào bộ quần áo nàng mặc là một bộ da của mãng xà đẳng cấp cao, có lẽ là Linh Vương đi.
Mặc kệ người ta nhìn vào thế nào thì nàng cũng không hề có dấu hiệu bối rối hay ngượng ngùng. Nàng bình tĩnh ăn hết bữa cơm của mình, tuy cả người lem luốt nhưng lại tỏa ra một loại khí chất cao quý dị thường.
Con mồi này có lẽ đã bị hắn nhắm trúng rồi.
Người hầu phía sau nhìn thấy tiểu thiếu gia mình có hứng thú với một người thì thầm kinh hãi. Kinh thành bao nhiêu tiểu thư từ nhỏ đeo bám cũng không làm hắn liếc nhìn một cái nay cư nhiên lại hứng thú với một dã nha đầu. Thật là!
(Đây là sức hút của nữ chính ạ thưa anh người hầu à….!)