Vương Vũ Đồng và Lục Lâm nghe vậy thì cũng chấn kinh, mười tuổi là bát cấp Linh lại là song hệ mà chỉ biết lẩn tránh, đừng đùa chứ. Hầu như họ nghĩ gì đều hiện hết lên mặt làm Tiêu Nguyệt cười khổ, nàng chưa tiếp xúc với công pháp mà, thời điểm người ta học công pháp thì nàng lại ngủ. Biết làm gì hơn.
Vũ Phong vậy thì cũng không hề động dung, nhưng nhìn tới Vũ Đồng và Lục Lâm thì không kiềm chế được mở miệng giúp đỡ cho Tiêu Nguyệt.
“Muội ấy chỉ mời mười tuổi thôi, có thể học công pháp sau, các huynh đừng có làm vẻ mặt ấy, biết lẩn tránh là tốt rồi, sao không nhìn các tổ đội khác, ta đoán là sẽ làm vướng tay vướng chân các ngươi a.”
Hai người kia nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, không cần phiền toái là được rồi. Tiêu Nguyệt thấy Vũ Phong nói giúp nàng thì hơi bất ngờ, dù sao hai người cũng vừa gặp nhau lần đầu.
Nhìn thấy Tiêu Nguyệt cảm kích nhìn hắn, Vũ Phong quay đầu lại cười nhẹ, nụ cười này khá ấm áp, ánh mắt khinh thị của hắn lúc nãy cũng mất đi. Tiêu Nguyệt thấy vậy thì giật mình mỉm cười đáp trả.
Không khí bỗng trầm mặc, mọi người không hề biết nói gì với nhau nữa.
Vũ Phong bỗng mở miệng phá vỡ bàu không khí, “Hay là chúng ta ra trung tâm của học viện đi, nơi đó có rất nhiều thứ để xem, các ngươi có thể mua đan dược, nội đan, khoáng thạch, linh bảo vân vân,… hôm qua ta đã đi qua một quán ăn rất ngon, ta đãi các ngươi xem như ra mắt.”
Vương Vũ Đồng nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. “Cũng được ta cũng muốn xem vài loại dược thảo.”
Vũ Phong đứng dậy đi trước, dù sao cũng là hắn mời, Vương Vũ Đồng nối đuôi theo hắn chỉ còn lại Lục Lâm vẫn ôm cây kiếm ngồi đó. Tiêu Nguyệt thấy vậy thì cười cười chìa tay ra trước mặt Lục Lâm.
“Đi thôi!”
Lục Lâm thấy vậy thì ánh mắt phức tạp, đã từ rất lâu không còn ai nói như vậy với hắn nữa. Lục Lâm ôm chắt thanh kiếm nhìn Tiêu Nguyệt, hắn nhìn thấy ánh mắt hoan nghênh từ nàng, không phải như những người kia, trong ánh mắt họ toàn là sự chán ghét dành cho hắn. Ánh mắt này của nàng thật giống người đó.
Lục Lâm đứng dậy nối đuôi theo Vũ Phong và Vương Vũ Đồng, Tiêu Nguyệt thấy vậy thì cũng cười khổ đi theo. Còn Mộ Kình Thiên thì ánh mắt chợt lóe, đầy phức tạp, hắn cảm nhận được nó, cảm giác của Lục Lâm. Tìm được niềm hy vọng rồi nhưng lại mất đi một cách tàn nhẫn.
Mộ Kình Thiên vẫn đứng đó nhìn bốn người rời đi một hồi rồi mới nâng bước đuổi theo.
- - -
Trung tâm Thánh Hỏa học viện,…
Đoàn người của Tiêu Nguyệt đi vào khá nổi bật, tuy chỉ mới hơn mười tuổi nhưng ai cũng là tiểu mỹ nhân. Người thì lạnh lùng, người thì ấm áp, người thì cợt nhã, người thì dịu dàng còn thêm một đại yêu nghiệt đi phía sau nữa.
Mọi ánh mắt đều dổ dồn về phía bọn họ làm sát khí của Lục Lâm càng ngày càng khuếch tán, có thể xem là triệu chứng của việc ghét đám đông hay không nhỉ?
Vũ Phong cảm nhận được sát khí càng ngày càng lớn thì phì cười, thì ra trong tổ đội của hắn còn có một thành viên hay xấu hổ a~
(@tg : lau mồ hôi Xấu hổ mà phóng sát khí như vậy, ngươi chưa chết thì ta sẽ chết trước a~, @ Vũ Phong: cười dịu dàng À à! Cứ việc chết. @tg: [chết vì sock])
Tiêu Nguyệt nhìn xung quanh trung tâm học viện sầm uất nhiều hơn kinh thành nhiều, mặt hàng còn đa dạng hơn trên Linh Giả Lộ.
Ở đây có khá nhiều các tiền bối ở học viện, họ cũng tham gia buôn bán, cũng có các học viên mới vào dạo vòng quanh khu trung tâm, một màu áo đỏ rực làm cả trung tâm như nóng lên, mọi người cũng náo nhiệt hẳn. Nhưng cũng không hẳn là chỉ có một màu đỏ, ở đây ngoài học viên ra còn có các lão sư và các thương nhân bên ngoài nhưng những người này thì làm sao nhiều bằng các học viên, đập vào mắt ai cũng là một mảnh đỏ rực
Tiêu Nguyệt nhìn xung quanh tràn đầy hứng thú. Đang đi thì Vũ Phong đề nghị.
“Chúng ta đi ăn trước đi rồi hẳn đi dạo.”
Ai cũng đồng ý với ý kiến của Vũ Phong, bắt đầu bước theo hướng Vũ Phong đi, Tiêu Nguyệt cũng vậy. Nhưng rồi ánh mắt của nàng dừng ở một nơi, trong mắt nàng tràn đầy sự hoảng loạn và kích động. Cả người run lên, linh lực kịch liệt dao động.