Sau khi buổi họp mặt gia đình tan, Vân Khê còn có chút chuyện cần thương nghị thật nghiêm túc với Long Thiên Tuyệt.
“Thiên Tuyệt, lần này tới Hách Liên gia tộc, ta muốn mang theo Thượng Quan cô nương đi cùng chúng ta, chàng thấy được không?”
Thượng Quan Như Nhi là muội muội ruột thịt của bạn cũ của Long Thiên Tuyệt, hơn nữa huynh trưởng của Thượng Quan Như Nhi là vì cứu hắn mới bỏ mạng, cho nên Long Thiên Tuyệt rất coi trọng nàng ta, muốn bảo hộ nàng ấy thật tốt, bởi vậy tất cả chuyện gì liên quan tới Thượng Quan Như Nhi, đều cần sự đồng ý của Long Thiên Tuyệt mới được.
“Ý của nàng là?” Long Thiên Tuyệt ngạc nhiên, không rõ tại sao nàng lại nhắc tới Thượng Quan Như Nhi.
Vân Khê vẫn dùng biểu tình cũ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hiện tại chàng cùng thập đại gia tộc vẫn còn tồn tại mối thù truyền kiếp, nguyên nhân chủ yếu chính là do thảm án diệt môn của Thượng Quan gia năm đó. Bây giờ người của Thượng Quan gia căn bản đã chết hết, còn lại một phần nhỏ cũng đi theo Dạ sứ giả về Tam đại thánh địa, chỉ có một mình Thượng Quan Như Nhi có thể chứng minh sự trong sạch của chàng. Chỉ cần chúng ta ở trước mặt thập đại gia tộc làm sáng tỏ chuyện năm đó, tiếp đó đem việc xấu cùng âm mưu của Thánh Cung truyền ra, tin tưởng đến lúc đó thập đại gia tộc sẽ đứng cùng một bên với chúng ta, liên thủ đối phó Thánh Cung. Như vậy đến lúc đó, cho dù Tiểu Mặc có thực sự gặp nguy hiểm, chúng ta sẽ đảm bảo nắm chắc thêm vài phần thắng”
Long Thiên Tuyệt nghe vậy, rũ mắt tinh tế suy tư, vẻ mặt có chút do dự.
“Khê Nhi, Như Nhi thích thanh tĩnh, ta đã từng đáp ứng nàng ấy, cấp cho nàng ấy một chỗ thanh nhã, yên tĩnh sống qua ngày. Ta làm sao có thể vì làm sáng tỏ hiểu lầm của mình, mà đẩy nàng ấy lên đầu sóng ngọn gió, khiến nàng ấy nhớ lại cơn ác mộng năm xưa đây”
“Khê Nhi, ca ca nàng ấy trước khi chết, đã đem nàng ấy giao cho ta, muốn ta chăm sóc nàng ấy cả đời. Ta … ta đã mắc nợ nàng ấy, không nghĩ gây thêm áp lực nào cho nàng ấy nữa, nàng hiểu ta chứ?”
Đúng vậy, huynh trưởng Thượng Quan Như Nhi lúc lâm chung phó thác, chính là hy vọng hắn có thể cưới muội muội, suốt đời suốt kiếp chăm sóc nàng tốt. Chỉ tiếc, hắn đối với Thượng Quan Như Nhi không hề có ý này, mà Thượng Quan Như Nhi là cô gái mỏng manh yếu đuối, tuy đối với hắn có cảm tình, nhưng không phải tình cảm nam nữ.
Thượng Quan Như Nhi muốn lẳng lặng sống một cuộc sống yên tĩnh một mình, hắn đã đáp ứng, cấp nàng một chỗ để nàng tịnh tâm.
Mặc dù như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy có chút mắc nợ nàng, dù sao hiện tại hắn có thể bình yên vô sự chính là dùng tính mạng huynh trưởng nàng đổi lấy. Hắn không hy vọng bởi vì hắn, làm cho nàng nhớ lại cơn ác mộng kia lần nữa.
Vân Khê khẽ thở dài, gật đầu nói: “Ta hiểu, sau này ta sẽ không nhắc đến chuyện này nữa”
Long Thiên Tuyệt nắm tay nàng, đối với sự thấu hiểu và thông cảm của nàng, cảm thấy được an ủi, dịu dàng nói: “Khê Nhi, đừng nghĩ nhiều như vậy, tất cả đều có ta chống đỡ. Người mà Thánh Cung muốn nhắm tới là ta, cùng lắm thì ta tự mình đến đó trao đổi với Tiểu Mặc, tự nhiên Tiểu Mặc sẽ bình an”
“Không cho nói nhảm” Vân Khê vội vàng bịt kín miệng hắn, lắc đầu nói: “Ta không cho phép chàng làm chuyện điên rồ, Tiểu Mặc bình an, chàng cũng phải bình an, hai người các ngươi ai cũng không được xảy ra chuyện gì, hai người đối với ta mà nói đều rất rất quan trọng”
“Được, chúng ta sẽ không có việc gì. Người một nhà chúng ta sẽ bình an vô sự” Long Thiên Tuyệt đưa tay, khẽ ôm nàng vào trong ngực, tựa lên đầu nàng, ra vẻ thoải mái, nở nụ cười: “Nàng đừng quên, thực lực hiện giờ của phu quân nàng đã tiến xa hơn trước. Ta là Huyền tôn, cung chủ Thánh Cung cũng là Huyền tôn, mặc dù võ công của ta phần lớn là do hắn dạy, thực lực cũng chưa chắc có thể bằng, nhưng ta chẳng phải còn có võ công trong Tàn Hoa Bí Lục sao? Hắn nhất định trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, ta lại học được loại võ công quỷ dị khó lường như thế này, đến lúc đó cùng hắn giao thủ, ta chưa chắc đã không có phần thắng”
“Có thật không?” Vân Khê đương nhiên biết là hắn đang trấn an mình, sư phụ dù sao cũng là sư phụ, huống chi cung chủ Thánh Cung đã bước vào Huyền Tôn chi cảnh nhiều năm, mà Long Thiên Tuyệt chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Huyền Tôn, có thể thấy được hai bên thực lực cách xa nhau. Bất quá, may mà trong tay nàng còn có thần khí làm chỗ dựa, đến lúc đó cho dù bị đẩy đến chỗ phân xử của Tam Đại Thánh Địa, hay phải trả bất cứ giá nào, nàng cũng muốn dốc hết sức cứu con mình từ trong tay Thánh Cung.
Nhưng, những điều này để sau hẵng nói, ít nhất hiện tại, bọn họ còn không có nhận được bất cứ tin tức nào nói Thánh Cung gây bất lợi cho Tiểu Mặc, không phải sao?
Có lẽ căn bản Tiểu Mặc cũng không có cơ hội tiếp xúc với cung chủ Thánh Cung, có lẽ không lâu sau, Độc Cô Mưu sẽ đem Tiểu Mặc trở lại? Ai có thể đoán trước được?
Bất quá, đề phòng chu đáo vẫn hơn, tránh cho đến lúc đó cái gì cũng không chuẩn bị, tay chân luống cuống, lại làm rối chuyện.
“Đương nhiên là thật, tin tưởng ta đi” Long Thiên Tuyệt cúi đầu, nhẹ nhàng in lên trán nàng một nụ hôn, ở góc độ nàng không nhìn thấy, đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng. Thực lực sư phụ hắn thế nào, hắn là người rõ nhất, bất quá, muốn thắng y, sợ là sẽ không dễ dàng…
“Được rồi, ta đi an bài một chút công chuyện trong cung, để Vân hộ pháp bọn họ tập hợp nhân thủ, chuẩn bị sẵn sàng trước mọi tình huồng. Nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa”
Hắn khẽ ôm Vân Khê, ôn nhu tới cực hạn, hồi lâu sau mới rời khỏi phòng.
Vân Khê đưa mắt nhìn hắn rời đi, trong lòng vẫn phiền muộn như cũ, thầm nghĩ đi ra ngoài một chút. Đi tới đi lui, trong lúc vô tình lại đi đến Đào Hoa tiểu trúc mà Thượng Quan Như Nhi đang ở, nàng dừng chân cúi đầu, nhìn phòng ngủ của Thượng Quan Như Nhi, trong đầu thoáng hiện lên một ý niệm mãnh liệt, hay là đi vào gặp nàng, thuyết phục nàng, để nàng ra mặt cùng thập đại gia tộc làm sáng tỏ chân tướng thảm án diệt môn ở Thượng Quan gia năm đó. Song, nghĩ đến lời Long Thiên Tuyệt … nàng lại bỏ đi ý nghĩ này. Long Thiên Tuyệt nhận ân tình của huynh muội bọn họ, cũng như nàng nhận ân tình bọn họ, nàng làm sao có thể đi quấy nhiễu nàng ấy, làm cho nàng ấy nhớ lại nỗi đau ngày đó?
Xoay người, nàng chuẩn bị rời đi.
“Đại tẩu, sao tẩu lại ở đây? Đến tìm muội sao?” Vân Khê không ngờ Thượng Quan Như Nhi không có ở trong tiểu trúc mà từ bên ngoài trở về, trong tay cầm một lẵng hoa, hiển nhiên là vừa đi hái hoa về, khuôn mặt xinh như hoa mỉm mỉm cười, đẹp không sao tả xiết.
“Như Nhi cô nương” Đối với cách xưng hô của Thượng Quan Như Nhi, Vân Khê thật có chút không quen, bất quá nếu nàng ấy gọi Long Thiên Tuyệt là Long đại ca, thì gọi nàng là đại tẩu cũng đúng thôi. Sắc mặt Vân Khê có chút lúng túng, giống như vừa làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang.
“Ta…..ta chỉ là đi ra ngoài tản bộ, bất tri bất giác lại tới nơi này”
“Nếu đã tới, vậy đại tẩu vào trong ngồi một lát đi” Thượng Quan Như Nhi nhiệt tình mời.
“Lần trước đã muốn mời đại tẩu và Long đại ca vào trong uống trà, bất quá thoạt nhìn đại tẩu hình như là hiểu lầm điều gì ….” Nàng che miệng cười khẽ, vẻ mặt thản nhiên.
Nhớ tới hiểu lầm lần trước, mặt Vân Khê nóng lên, nhưng mà không hiện rõ lắm, có nói thế nào thì da mặt của nàng so với các cô gái bình thường vẫn là dày hơn chút ít, nếu như là bị người ta bắt được “chuyện tốt”, nhiều lắm nàng cũng chỉ thoáng xấu hổ, sau đó liền cười mà qua.
Nàng ho nhẹ một tiếng, mày lạnh nhếch lên, lành lạnh cười nói: “Lần trước không uống được, lần này uống, cũng là giống nhau, giống nhau”
“Vậy mời tẩu.” Thượng Quan Như Nhi cười một tiếng, cầm lẵng hoa dẫn đường đi trước.
Đi theo Thượng Quan Như Nhi bước vào Đào Hoa tiểu trúc, đúng là một nơi thanh nhã, thế ngoại đào nguyên, tâm tình Vân Khê cũng rộng mở thanh thản theo.
Khó trách Thượng Quan Như Nhi quanh năm một mình ở tại nơi này, hiếm khi ra ngoài đi lại, thì ra nơi này chính là thiên đường thuộc về nàng, có hoa cỏ, chim chóc làm bạn, mỗi một nhành hoa cọng cỏ ở nơi này nhìn qua đều thấy rõ là được dụng tâm mà trồng, sinh trưởng phi thường tốt.
Nàng mỗi ngày bận rộn chăm sóc hoa cỏ, bận chết đi rồi, làm sao còn có tâm tư nhàn nhã ra ngoài du ngoạn?
Vân Khê tuỳ ý dạo trong Đào Hoa tiểu trúc, thưởng thức hoa cỏ, tâm tình cũng vui vẻ lên rất nhiều.
Thượng Quan Như Nhi ở trong vườn đun trà xanh, động tác tao nhã tinh tế, phong thái tiểu thư khuê các bộc lộ không sót chút nào.
Vân Khê ngẫu nhiên quay đầu, bắt gặp cử chỉ thanh nhã, khuôn mặt êm dịu của nàng, không nhịn đựơc âm thầm than thở. Nữ tử như vậy, giống như hoa tươi trong vườn này, cần người dốc lòng quan tâm. Nữ tử như vậy, cũng là người trời sinh khiến người ta yêu mến, nếu nàng là nam tử, có lẽ cũng sẽ động tâm với nàng.
“Như Nhi cô nương, ngươi ngày thường cũng một mình như vậy ư? Chẳng lẽ không thấy cô quạnh sao?” Vân Khê cất bước đi tới, ngồi đối diện nàng, động tác phóng khoáng, so với Thượng Quan Như Nhi ưu nhã tinh tế, đúng là một trời một vực.
Nhưng nếu muốn nàng học sự tao nhã tinh tế của Thượng Quan Như Nhi, Vân Khê thừa nhận nàng không làm được, với lại đó cũng không phải là phong cách của nàng. Nàng không khỏi lắc đầu than nhẹ, có đôi khi nàng cũng thật tò mò, Thiên Tuyệt rút cuộc thích nàng ở điểm gì? Bên cạnh có sẵn một đại mỹ nữ như vậy, hắn động cũng không động, còn có Lãnh Mi Nhi một mỹ nhân mị hoặc như thế chủ động dâng đến, hắn cũng không để ý, ngược lại chọn một người thô lỗ không chút ôn nhu như nàng, nàng rất khó hiểu, hắn rút cuộc thích nàng chỗ nào?
Nhưng nếu nói mình không xứng với hắn, nàng chắc chắn không thừa nhận, Vân Khê nàng là ai chứ? Nàng từ trước đến nay luôn mắt cao hơn đầu, cho tới bây giờ chỉ có nàng xem thường người khác, người nào dám xem thường nàng, kẻ đó chính là lâu ngày chưa bị đánh, nhưng có thể để nàng giúp họ nếm thử một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu bỗng lại hiện lên cảnh nàng vung tay nện cho Long Thiên Tuyệt một trận, sau đó Long Thiên Tuyệt quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Nghĩ tới đó, nàng không nhịn được phá lên cười, quả nhiên, nàng vẫn tương đối thích hợp với hình tượng bạo lực.
“Đại tẩu, nhớ tới Long đại ca sao?” Thượng Quan Như Nhi mím môi, khẽ cười.
Vân Khê hoàn hồn, ra vẻ nghiêm nghị nói: “Đúng là nhớ hắn, đang nghĩ xem nên làm sao đánh cho hắn một trận đây”
Thượng Quan Như Nhi bị nàng chọc cho cười, tiếng cười réo rắt như từ xa xa truyền lại, làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Đại tẩu thật là thú vị, khó trách Long đại ca thích tẩu như vậy” Thượng Quan Như Nhi vừa đưa trà vừa nói.
Vân Khê nhận lấy, nhíu nhíu mi hỏi: “Ngươi là nói, hắn thích ta chỉ bởi vì ta thú vị sao?”
“Hẳn là không chỉ như vậy, đại tẩu tính tình thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, trên người có một loại lãnh ngạo cùng anh khí mà nữ tử bình thường không có được. Muội mỗi lần nhìn tẩu, đều cảm giác tẩu chính là một nữ hiệp giang hồ cầm kiếm tung hoành thiên hạ, không câu nệ tiểu tiết, không quan trọng oán ân, rất thoải mái.”
“Ô… ta tốt như vậy sao?” Vân Khê hạ mí mắt, sờ sờ cằm, âm thầm đắc ý, lại làm như ra vẻ lắc lắc đầu nói: “Ngươi khen ta khoa trương như vậy, hẳn là có mưu đồ gì a? Nói đi, có âm mưu dương mưu gì, đều khai hết ra. Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị”
Thượng Quan Như Nhi hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó che miệng, cười càng vui hơn
“Còn có, đại tẩu rất là hài hước nha, ha ha ha….”
Vân Khê bĩu môi, nhìn Thượng Quan Như Nhi cười không dừng được, không khỏi lắc lắc đầu, thần kinh cười của nàng cũng thật phát triển quá mức đi, nàng chỉ tuỳ tiện vui đùa cùng nàng một chút, nàng liền cười thành như vậy. Nếu nàng đem toàn bộ một ngàn một trăm lẻ một truyện cười trong bụng ra nói, thì có khi nàng sẽ bò vật ra đất mà cười đi?
Nhấp chút trà, nhấm nháp vị trà thơm nức mùi hoa đào giữa chốn này, thật sự là một loại hưởng thụ sung sướng a!
Vừa uống trà, vừa nhìn mỹ nhân cười, mặt mày Vân Khê giãn ra rất nhiều, sầu lo trong lòng cũng theo đó mà giảm bớt mấy phần.
“Như Nhi, cười gì thế? Cười đến vui vẻ như vậy?” từ bên ngoài tiểu trúc, đột nhiên truyền vào thanh âm nam tử, nghe hắn xưng hô, rất là thân mật nha, như là cùng Thượng Quan Như Nhi vốn rất thân thiết. Mấu chốt là, âm thanh này rất quen, giống như …
Vân Khê nhìn rõ Thượng Quan Như Nhi sau khi nghe âm thanh này xong, phút chốc ngừng cười, hai gò má nổi lên một tầng đỏ ửng không bình thường, có chút xấu hổ liếc nhìn Vân Khê một cái, giống như phạm sai, cúi đầu, bộ dáng thật khiến người ta đau lòng a.
Phản ứng dị thường của nàng, khiến cho Vân Khê đối với người bên ngoài càng tò mò hơn, đến tột cùng là người nào có thể làm Thượng Quan Như Nhi phản ứng kì quái như vậy?
Nàng theo phương hướng âm thanh truyền tới, nhìn ra phía cửa tiểu trúc.
Nhìn mãi, chỉ thấy một thân ảnh màu xanh hấp tấp vọt vào, ánh mắt đột nhiên chạm vào mắt nàng, đối phương chấn kinh, nhanh như thỏ xoay người bỏ chạy.
Vân Khê ngạc nhiên, chợt hướng tới ngoài cửa rống to một tiếng: “Phong hộ pháp, ta nhìn thấy ngươi rồi, ngươi quay lại cho ta!”
Người ngoài cửa ngừng chân, vẻ mặt như ăn mướp đắng, tại sao hắn lại xui xẻo như vậy a? Đụng ai không đụng lại đụng ngay phải tôn chủ phu nhân, đây không phải là trực tiếp tự đi tìm chết sao?
Chầm chậm lê chân, như bò như lết, Phong hộ pháp bước ngắn, bộ dáng như cô vợ nhỏ bị khi dễ, từng bước từng bước một trở về phía cửa.
Rối rắm một lúc, hắn mới từ từ cất bước đi vào vườn.
“Phu nhân, thật khéo a” Hắn cười mị hoặc đến khoa trương, trong lòng lại không nhịn được nói thầm, cho tới giờ phu nhân cũng chưa từng đặt chân tới Đào Hoa tiểu trúc, như thế nào hôm nay lại đột nhiên tới thăm a? Chẳng lẽ phu nhân phát hiện hắn có ý đồ không tốt với Thượng Quan tiểu thư, cho nên mới trực ở chỗ này, bắt hắn ngay tại trận, túm cả người lẫn chứng cứ?
Phong hộ pháp chột dạ không thôi.
Vân Khê nheo mắt theo dõi hắn, chỉ thấy hắn mặc một thân áo bào xanh, tuấn dật tiêu sái, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, tóc tai cũng tinh tế chải chuốt, khuôn mặt phi thường trắng nõn, cả người dập khuôn hình tượng công tử trắng trẻo đẹp trai. Trên tay còn ôm hai hộp đựng thức ăn, vai đeo một bao đồ, phình phình không biết là chứa cái quỷ gì.
Không bình thường, rất không bình thường nha!
Phong hộ pháp từ trước đến nay lúc nào cũng hấp tấp, khi nào thì biến thành một công tử tuấn tú trắng trẻo như vậy a?
Chẳng lẽ hắn cùng Thượng Quan Như Nhi, trong lúc vô tình, bùng lên tia lửa?
Vân Khê liếc trái liếc phải nhìn hai người, bị nàng soi như vậy, vốn vẻ mặt lúng túng cười của Thượng Quan Như Nhi giờ phút này mặt thêm hồng nhuận. Nhìn lại Phong hộ pháp, hắn thoạt nhìn hi hi ha ha, nhưng là khuôn mặt trắng nõn lại nhiễm một chút đỏ ửng rất khả nghi. Không có biện pháp, ai bảo hắn đem mặt tẩy sạch sẽ như vậy? Nếu không thì nàng cũng không nhìn ra hắn có đỏ mặt hay không nha.
Thú vị, thật thú vị!
Hai người này làm sao đến được với nhau vậy?
Phong hộ pháp bị nàng chăm chú nhìn trong lòng sợ hãi, nghĩ nghĩ, vẫn là tự mình nhận tội, thẳng thắn sẽ được khoan hồng a.
“Phu nhân, người nghe thuộc hạ giải thích a, thuộc hạ thực ra là tới đưa đồ ăn cho Như Nhi … À không, là Thượng Quan cô nương, tuyệt đối không phải là có tâm tư bất chính với Thượng Quan cô nương, xin phu nhân minh giám a”
Hắn chỉ còn kém nước quỳ xuống xin Thanh Thiên đại lão gia minh giám nữa thôi. (ông trời)
Vân Khê xì một cái cười ra tiếng, tên nhóc này thật là đáng yêu nha. Nàng cái gì cũng không có nói, hắn liền không đánh mà khai rồi.
Thượng Quan Như Nhi cũng bị hắn chọc cho phì cười, cúi đầu xuống, hai vai run run.
Cố ý nghiêm mặt, nàng đằng hắng giọng, nói: “Ai phân phó ngươi đưa đồ ăn tới? Ta nhớ rõ đồ dùng mỗi ngày ở chỗ Như Nhi cô nương đều là có người phụ trách đưa đến, từ khi nào thì tới phiên Phong hộ pháp ngươi đưa? Chẳng lẽ ngươi không biết, tôn chủ hạ lệnh, không cho bất kì kẻ nào tuỳ ý bước chân vào Đào Hoa tiểu trúc, quấy rầy Như Nhi cô nương thanh tu sao? Ngươi công khai cãi lệnh tôn chủ, phải nhận tội gì a?”
Phong hộ pháp khoé miệng run lên, hiện lên vẻ mặt khổ sở, oan như Thị Kính.
“Thuộc hạ mới từ ngoài cung trở về, thuận tay tặng mọi người trong cung một ít lễ vật thôi. Thượng Quan cô nương cũng coi như là một thành viên của Lăng Thiên cung chúng ta, người khác đều tặng, Thượng Quan cô nương cũng không thể thiếu. Vốn là muốn cho hạ nhân đưa tới, nhưng là bây giờ tôn chủ đang an bài mọi chuyện trong cung trước khi đi, bọn hạ nhân cũng bị triệu tập rồi, không còn ai để phái đưa đến. Cho nên, thuộc hạ đành phải tự mình đưa, không ngờ lại trùng hợp phu nhân cũng đang ở đây, nếu thuộc hạ biết trước phu nhân sẽ tới, thì đã nhờ phu nhân đưa hộ rồi, ha hả, ha hả….”
Phong hộ pháp ngây ngô cười ha hả, tươi cười có chút cứng ngắc.
“Nha? Mỗi người đều có phần sao? Ta đây tại làm sao còn chưa nhận được nha?” Vân Khê biết rõ còn cố hỏi.
Phong hộ pháp vội vàng đáp: “Có có, mọi người đều có. Phần của phu nhân, một lát nữa thuộc hạ sẽ tự mình đưa qua”
“Ừ, vậy còn nghe được” Vân Khê hài lòng nói.
Phong hộ pháp tâm can run rẩy, đau lòng a, liền lương mỗi tháng của hắn vốn đã rất ít ỏi rồi, bị tôn chủ lấy đủ các loại lý do công khai khấu trừ không ít, bây giờ lại còn phải bỏ bạc tặng lễ cho phu nhân. Hắn lấy gì sống qua ngày đây a!
Hắn ở trong lòng kêu rên thất thanh.
Văn Khê nghiêng đầu ngắm tới bao quần áo trên vai hắn, nhếch mi hỏi: “Mở ra nhìn chút, trong này có bảo bối gì?”
Phong hộ pháp theo bản năng kẹp chặt cái túi, giống như trong đó cất chứa thứ không thể cho ai biết, tròng mắt đảo từng hồi, nhất nhất không chịu giao ra.
“Chẳng lẽ không thể xem?” Vân Khê hỏi ngược lại, đáy lòng đã sớm cười bò ra.
“Có thể xem, có thể xem” Phong hộ pháp đổ mồ hôi lạnh, trong ánh mắt soi mói của nàng, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn tiến lên, lần lượt mở hộp thức ăn cùng bao quần áo, trong hộp thức ăn là một chút bánh ngọt cùng điểm tâm tinh xảo, mà trong bao quần áo là hai bộ váy cắt may tinh tế, và một hộp son phấn.
Vân Khê có thâm ý đem tầm mắt rời từ bao quần áo đến trên mặt Phong hộ pháp, chỉ thấy hắn ra vẻ ngẩng đầu nhìn trời, giống như không nhìn thấy ánh mắt dò xét của nàng.
“Phu nhân, sắc trời không còn sớm, thuộc hạ cũng nên trở về, chuẩn bị cho chuyến xuất hành ngày mai” Hắn vừa nói xong, đã muốn chạy đi.
Vân Khê làm sao dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, nặng nề ho một tiếng bảo: “Ánh mắt lựa chọn lễ vật của Phong hộ pháp quả nhiên không tồi a, phần kia của bổn phu nhân chắc là sẽ không sai biệt lắm so với Như Nhi cô nương đi? Ta bắt đầu có chút mong chờ rồi nha…”
“Đó là đương nhiên, lễ vật của phu nhân, làm sao có thể qua loa?” Phong hộ pháp tay phải xoa xoa ngực, cảm giác như nơi đó bị thứ gì hung hăng cắn một ngụm, đau a!
“Vậy là tốt rồi” Vân Khê hài lòng gật gật đầu, ngay lúc Phong hộ pháp nghĩ có thể chạy mất dạng rồi thì nàng lại bồi thêm một câu: “Thiếu chút nữa quên, vài ngày nữa, hình như là đến sinh nhật của ta thì phải?”
Ý gì đây?
Quá gian xảo!
Sinh nhật của phu nhân, làm thuộc hạ làm sao có thể không móc tiền túi ra chứ?
Hắn tại sao số khổ như vậy? Tôn chủ bóc lột tiền lương của hắn, giờ đến phu nhân lừa gạt hắn, hắn làm sao sống qua ngày đây a.
“Vậy thuộc hạ trước tiên chúc phu nhân sinh nhật vui vẻ, thuộc hạ còn có công chuyện, phải đi trước, Thượng Quan cô nương, phu nhân, thuộc hạ cáo từ” Hai chữ “cáo từ” còn chưa rứt miệng, hắn đã nhanh như chớp chạy mất dạng, giống như phía sau có lửa, chỉ cần hơi chậm một chút, sẽ bị lửa thiêu sống.
Vân Khê cuối cùng không nhịn được, phì cười ra tiếng.
Thượng Quan Như Nhi cũng mím môi, cười đến cong cả mắt, có chút ngọt ngào, từ từ rót vào lòng nàng.
Lúc lâu sau, hai người mới ngưng cười, biết Thượng Quan Như Nhi da mặt mỏng, nàng cũng không trêu chọc nàng ấy nữa. Thu lại tâm tình, chuẩn bị rời đi.
“Đại tẩu, ngày mai các ngươi lại muốn rời đi sao?” Vừa quay người, Thượng Quan Như Nhi lại lên tiếng gọi nàng.
Vân Khê trong lòng khẽ động, nàng ấy chủ động hỏi, vậy nàng có nên nói ra đề nghị kia với nàng ấy không?
Lông mày nhíu lại, Vân Khê do dự trong chốc lát, trong lòng mâu thuẫn. Quên đi, nếu đã đáp ứng Thiên Tuyệt không quấy rầy nàng, nàng sao có thể nuốt lời?
Thượng Quan Như Nhi quan sát sắc mặt của nàng, có chút xem xét, thăm dò hỏi: “Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có liên quan đến Thượng Quan gia?”
Vân Khê con mắt chớp chớp, lại do dự, từ từ lắc đầu.
“Đại tẩu, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Hôm nay tẩu đột nhiên tới thăm, nhất định là có nguyên nhân, chuyện có liên quan tới muội phải không? Muội ở Lăng Thiên cung lâu như vậy, coi như là một phần tử của Lăng Thiên cung, nếu Lăng Thiên cung hay Long đại ca có việc cần nhờ, muội chắc chắn nghĩa bất dung từ” Thượng Quan Như Nhi thành khẩn nói.
Vân Khê nhìn nàng, trong lòng suy tư hết lần này đến lần khác, rất là mâu thuẫn. Rút cuộc có nên nói hay không? Nếu nàng thật sự có thể ra mặt, giúp Thiên Tuyệt làm sáng tỏ chuyện năm đó, như vậy ân oán giữa Lăng Thiên Cung và thập đại gia tộc sẽ được hoá giải, đến lúc đó mọi người đồng tâm hiệp lực đối phó Thánh Cung, thì có thể nắm chắc phần thắng, không thể nghi ngờ đây là lựa chọn cùng phương pháp tốt nhất, nhưng mà ….
Thượng Quan Như Nhi thấy nàng muốn nói lại thôi, đôi mày thanh tú từ từ nhăn lại, biết là sự tình thực sự nghiêm trọng, vội vàng nói: “Đại tẩu, tẩu mau nói cho muội biết đi, tẩu nếu cái gì cũng không nói, muội sẽ rất bất an”
“Như Nhi cô nương …” Vân Khê hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn là chống không lại sự lo lắng cho nhi tử bỗng chốc nổi lên, mở miệng nói: “Như Nhi cô nương, không nói dối ngươi, ta đến đây đúng là có chuyện muốn nhờ ngươi, nhưng lại sợ quấy rầy đến cuộc sống yên tĩnh của ngươi, ta rất áy náy”
“Tẩu cứ việc nói đi, Long đại ca đối xử với muội rất tốt, nếu có thể có cơ hội đền đáp huynh ấy, muội nhất định dốc hết toàn lực” Thượng Quan Như Nhi chân thành nói.
“Vậy được rồi, chuyện là như vậy …” Vân Khê đem ngọn nguồn chuyện Tiểu Mặc bị tuyển làm thánh đồng, có thể sẽ đi Thánh Cung, cùng với âm mưu của Thánh Cung, và chuyện cũ của Thượng Quan gia năm đó toàn bộ kể rõ một hồi.
Tiếp đó, nàng nắm lấy tay Thượng Quan Như Nhi, nói: “Như Nhi cô nương, ta biết làm như vậy là làm khó ngươi, nhưng ngươi hãy thông cảm một chút tâm tình người làm mẫu thân. Còn có Thiên Tuyệt, trên người hắn vẫn đeo cái ô danh này, nhân sĩ chính phái cũng không chịu buông tha hắn. Hiện tại âm mưu của Thánh Cung đã dần dầm bại lộ, hắn rốt cuộc có được cơ hội làm sáng tỏ chân tướng. Ta hy vọng ngươi có thể hỗ trợ ra mặt làm chứng, hướng người của thập đại gia tộc nói ra sự tình thực sự năm đó, vì Thiên Tuyệt sửa lại án sai, vạch trần bộ mặt thật của Thánh Cung”
Vân Khê gắt gao nhìn chằm chằm mặt nàng, sợ nàng cự tuyệt hay lộ ra sắc mặt khó xử, ai ngờ, ngoài dự kiến của nàng, Thượng Quan Như Nhi không chút nghĩ ngời liền đáp ứng:
“Không thành vấn đề, muội đi cùng mọi người”
“Vậy….ngươi không sợ nhớ tới ác mộng năm đó sao?” Vân Khê thử hỏi han.
Thượng Quan Như Nhi ánh mắt tối đi, nhưng rất nhanh khôi phục trấn tĩnh, nàng cười yếu ớt lắc đầu nói: “Qua nhiều năm như vậy, có một số chuyện đã dần dần phai nhạt, thỉnh thoảng cũng gặp ác mộng, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều lắm. Lần trước, Lỗ trưởng lão bọn họ bắt muội đem đi, muốn muội thức tỉnh sức mạnh thần khí, nhưng muội cự tuyệt. Bởi vì cha mẹ cùng ca ca chết đều do liên quan đến thần khí, muội làm sao có thể bọn họ thực hiện được, rồi lợi dụng sức mạnh thần khí tiếp tục đi hại người? Cũng là từ thời điểm đó, muội đã thông suốt, cũng trở nên kiên cường. Thượng Quan gia tộc, tất cả đều đã không liên quan đến muội, muội hiện tại chính là một thành viên của Lăng Thiên cung, đã không phải là thiên kim tiểu thư của Thượng Quan gia nữa”
“Lại nói, đầu sỏ chân chính hại chết người của Thượng Quan gia, chính là Thánh Cung. Mặc kệ là vì báo thù cho ca ca hay là giúp Long đại ca làm sáng tỏ chân tướng sự tình năm đó, muội đều là nên đích thân ra mặt mới đúng. Long đại ca liên tiếp cứu muội khỏi nguy nan, lại cho muội cuộc sống an nhàn như vậy, muội cảm kích còn không kịp. Hiện tại rút cục có cơ hội báo đáp huynh ấy, muội đương nhiên thập phần nguyện ý đi làm chứng nha”
Vân Khê tức cười, thì ra nàng cùng Thiên Tuyệt đều quá đa tâm rồi, Thượng Quan Như Nhi so với tưởng tượng của bọn họ kiên cường hơn nhiều lắm, tất cả chuyện quá khứ, nàng đã có thể thoải mái đối mặt, cũng muốn buông ra.
Vân Khê cảm kích cầm tay mềm mại của nàng, chân thành nói: “Như Nhi cô nương, cám ơn ngươi”
Hai người nhìn nhau cười, khoảng cách trong lúc đó cũng từ từ kéo gần lại.
Cùng Thượng Quan Như Nhi trao đổi thời gian lên đường ngày mai xong, Vân Khê liền rời Đào Hoa tiểu trúc, tìm được Long Thiên Tuyệt, hắn vừa mới an bài xong xuôi mọi việc trong cung. Vân Khê đem chuyện nàng cùng Thượng Quan Như Nhi toàn bộ nói cho Long Thiên Tuyệt, nàng hy vọng hắn không hiểu lầm nàng, cho dù là nàng ích kỉ, vì cứu nhi tử của mình, không tiếc làm tổn thương tới người khác. Nhưng là nàng quá lo lắng, Long Thiên Tuyệt cũng không có nghĩ như vậy. Hắn đã sớm đoán được, chỉ cần hắn mở miệng, Thượng Quan Như Nhi nhất định sẽ đáp ứng. Hắn chẳng qua là không vượt qua được bậc cửa trong lòng. Bằng hữu nhờ vả, nặng tựa thái sơn, hắn không dám khinh suất, toàn bộ đều dựa vào lương tâm của mình mà xử sự.
Vân Khê nhận thức hắn càng sâu một tầng, thì lại càng tôn sùng hắn. Ngày thường hắn thoạt nhìn không câu nệ tiểu tiết, luôn tuỳ tính, nhưng đụng đến tình cảm, hắn luôn có nguyên tắc cùng phẩm hạnh của mình, loại nguyên tắc và phẩm hạnh này, cũng là cái nàng coi trọng.
Lần này mặc kệ là vì nghĩ cách cứu Tiểu Mặc, hay là vì trận đối đầu lần cuối với Thánh Cung, bọn họ đều tính toán quyết đánh đến cùng.
Chỉ có trừ khử Thánh Cung, bọn họ mới có thể an tâm thu tập thần khí, rời khỏi Ngạo Thiên đại lục, đi đến Long Tường đại lục. Bởi vì âm mưu của Thánh Cung là đem cả thiên hạ khống chế trong tay, từ đó tất nhiên sẽ nguy hiểm đến người nhà cùng bằng hữu của họ, nhất là Vân gia, là người nắm giữ binh lực chủ yếu của Nam Hi quốc, một khi Thánh Cung chạm đến, bọn họ sẽ phải đứng mũi chịu sào, đi trước nghênh địch.
Thi khôi của Thánh Cung bậc nào lợi hại? Hơn nữa bọn chúng không giống người bình thường, người bình thường cho dù võ công cao tới đâu, một khi thi hành chiến thuật lấy đông hiếp ít, bọn hắn chắc chắn sẽ có thời điểm mệt mỏi. Nhưng thi khôi thì sao, chúng vĩnh viễn không mệt, vĩnh viễn có sức chiến đấu siêu cường. Một đội quân cùng thi khôi như vậy chiến đấu, làm sao thắng?
Vì vậy, trước khi bọn họ rời khỏi Ngạo Thiên đại lục, nhất định phải tiêu diệt Thánh Cung trừ đi hậu hoạn.