Bọn họ đều là đội viên của đội duy trì trật tự, loại người không dễ chọc vào, Trình Tề ngày thường thấy bọn họ còn nhượng ba phần, đám này còn hướng về một đứa nhóc kêu là “Đội trưởng”, hơn nữa thái độ còn khách khí như vậy.
Đầu óc Trình Tề có chút đơ đơ.
Vân Tiểu Mặc nhìn bên ngoài cửa thình lình xuất hiện một đoàn người, cũng mờ mịt. Hắn nhớ được lúc hắn gặp nạn những người này chạy trốn rất xa, căn bản không để ý đến sống chết của hắn, hiện tại hắn không có chuyện gì lại tới cửa tìm hắn, hắn thật sự không hiểu, bọn hắn đến tột cùng có mục đích gì.
Lai giả bất thiện, thiện lai bất giả, Vân Tiểu Mặc bĩu môi, ấn tượng tốt đối với bọn họ mất hết.
“Đội trưởng, ngươi làm sao không nói lời nào? Còn đang vì chuyện lần trước trách chúng ta sao? Chúng ta đây không phải là không có biện pháp sao? Tu La nhai toàn là những người hung hãn, chúng ta một người đi cũng là chết, hai người đi cũng là chết, vì bảo tồn lực lượng cho nên mới không đi cùng đội trưởng, xin đội trưởng thông cảm cho nỗi khổ của chúng ta.” (phố Tu La)
“Đúng vậy a, đội trưởng! Chúng ta sau suy nghĩ lại, cũng cảm thấy nên xin lỗi đội trưởng, may mà đội trưởng phúc lớn mạng lớn, có thể từ Tu La nhai bình an đi ra. Ngươi đúng là tạo ra kỳ tích! Đội chúng ta vì ngươi mà vinh quang!”
“Đúng vậy! Chúng ta đối dũng khí cùng gan dạ của đội trưởng là bội phục vạn phần, quyết định sau này nghe lời ngươi sai đâu sẽ đánh đó, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng ngươi, hy vọng đội trưởng không vứt bỏ chúng ta!”
“Đội trưởng, xin người đừng rời bỏ chúng tôi!”
“……………”
Mọi người mỗi người một câu, nghe vậy Vân Tiểu Mặc như lọt vào vòng sương mù, càng thêm mơ hồ.
“Các ngươi muốn làm gì?” Vân Tiểu Mặc nhìn chằm chằm nhìn bọn họ, âm thanh giòn tan nói.
Người đứng đầu tiến lên, bu lại nói: “Đội trưởng, là như vầy. Chúng ta mới nhận được mệnh lệnh ở trên cho đội của chúng ta đi đến Tu La nhai điều tra hành tung của thích khách đột nhập, chúng ta biết được đội trưởng có quen biết người ở Tu La nhai, nên muốn ngươi dẫn đầu, dẫn chúng ta đi điều tra hành tung của thích khách.”
“Đội trưởng, ngươi có đồng ý không?”
“Thích khách? Cái gì thích khách?” Vân Tiêu Mặc cau mày, suy nghĩ vừa chuyển, nghĩ đến Độc Cô thúc thúc.
“Đội trưởng còn không biết sao? Đêm qua trong cung có một tên áo đen xông vào, hắn tự tiện xông vào Long Trì, không chỉ trộm Thần Long Đan, còn mở khóa cho Thần Long. Cung chủ giận dữ, ra lệnh phong tỏa cả Thánh Đảo, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào Thánh Đảo, cho đến khi bắt được thích khách mới thôi.”
“Thích khách kia còn chưa bị bắt sao?” Trong lòng Vân Tiểu Mặc vui mừng, nếu tất cả mọi người còn đang tìm hành tung của thích khách chứng tỏ bây giờ Độc Cô thúc thúc còn an toàn.
“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, nghe nói thích khách kia là thiên hạ đệ nhất sát thủ Độc Cô Mưu, đêm qua hắn một mình giết hàng trăm cao thủ của Thánh Cung, công phu đúng là dọa người!”
Chân mày Vân Tiểu Mặc cong lại, không khỏi lén vui mừng. Độc Cô thúc thúc tự nhiên không dễ bắt, bằng không cũng không phải Độc Cô thúc thúc.
“Vậy còn Thần Long?” Hắn còn đang nhớ đến Thần Long, có thể là đồng loại của Tiểu Bạch, hắn đối với chúng cũng có hảo cảm.
“Tất nhiên là bị cung chủ cùng các trưởng lão bắt trở về Long Trì. Cung chủ giận giữ, tăng thêm vài xiềng xích, nghe nói còn bỏ đói chúng mấy ngày để trừng phạt.”
Vân Tiểu Mặc thầm mếu máo, nghĩ thầm, cung chủ thật là xấu, cư nhiên đối đãi ác độc như vậy với Thần Long.
Tiểu Bạch nghe vậy, liền trong túi nhô ra đỉnh đầu nhỏ nhỏ, trong miệng túi phát ra tiếng ô ô, đối với việc này rất là bất mãn.
“Đội trưởng, nói nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi có theo chúng tôi đi Tu La nhai hay không? Chúng tôi đặc biệt đến đây mời ngươi, nếu ngươi không đi chúng ta sẽ rất thương tâm.”
Mọi người bày ra bộ dáng buồn khổ, ý đồ tranh thủ sự đồng tình của hắn.
Chê cười, nếu để vài người bọn hắn đi Tu La nhai, đừng nói cái gì điều tra thích khách, chỉ sợ mới vừa bước vào, chưa kịp làm gì đã bị người của Tu La nhai bắt lại. Cuối cùng là không biết có còn mạng để rời khỏi Tu La nhai không, cũng là không biết làm sao cho nên mới đem theo Vân Tiểu Mặc, bởi vì hắn có giao tình với người ở Tu La nhai, cũng là nguyên nhân chủ yếu mới sáng sớm bọn họ tới tìm hắn.
Vân Tiểu Mặc bộ dáng suy nghĩ, trong lòng đang lo lắng an nguy của Độc Cô thúc thúc, đồng thời cũng muốn thăm người quen ở Tu La nhai, cho nên mới gật đầu đồng ý.
Chúng đội viên mừng rỡ, cũng không để ý Trình Tề đứng đó, liền kéo Vân Tiểu Mặc ra khỏi lớp học.
Trình Tề ngơ ngác đứng tại chỗ, rất lâu sau mới định thần lại.
Không chỉ hắn choáng váng, Hiên Viên Nghễ Nhi cũng kinh ngạc không thôi.
Vân Tiểu Mặc đi theo đội viên tới trước cửa cung tụ họp, trong này hai đạo nhân mã nhìn thấy đội viên tiểu đội theo cái đứa nhỏ đến, không khỏi cười nhạo.
Trải qua giải thích một lúc, mới biết được lần này đi tuần tra Tu La nhai tổng cộng gồm ba đội, hai đội kia do cao thủ họp thành, nhiệm vụ là ngoại trừ tìm kiếm tung tích của thích khách, còn lại dựa theo cung chủ phân phó, làm người Tu La nhai sợ, cho bọn họ biết nên nghe theo lệnh của Thánh Cung. Nhiệm vụ của tiểu đội duy trì trật tự chẳng qua là mở đường cùng làm kẻ chết thay, do bọn họ có thực lực yếu nhất, đồng thời cũng đếm rõ số người tiến vào tuần tra Tu La nhai, để cho hai đội kia có thể kiểm kê lại số người ra vào đó.
Đội tuần tra chính so với đội nhóm duy trì trật tự thật khác biệt, bọn họ toàn bộ cưỡi ngựa gỗ, còn đội duy trì trật tự toàn bộ đều là đi bộ.
Hai đội tuần tra cố ý khoe khoang, cố ý đi sát bên người tiểu đội duy trì trật tự, nghênh ngang rời đi, làm cho bọn họ ăn bụi đầy miệng.
“Có gì đặc biệt hơn người? Không phải là cưỡi ngựa gỗ thôi sao.”
“Đội trưởng, ngựa gỗ của ngươi đâu? Nếu không chúng ta cũng lấy ra đi, tỉ thí với bọn họ một chút?”
Chúng đội viên quay quanh Vân Tiểu Mặc, ngươi một lời ta một câu, dùng sức kích động.
“Ta làm gì có ngựa gỗ? Sớm đã mất rồi.” Vân Tiểu Mặc lắc lắc đầu, lần trước vất vả mới lấy được con ngựa gỗ nhưng không biết mất lúc nào, nhớ lại thật có chút tiếc.
Mọi người tiếc hận, không có ngữa gỗ, bọn họ cũng không biết lấy cái gì tranh giành với đội tuần tra khác.
Vân Tiểu Mặc cầm thẻ gỗ, đeo phù hiệu đội trưởng, dẫn đội chậm rãi lên đường. Đi qua đám người tương đối chật chội, hắn bất động thanh sắc vỗ vỗ túi, bóng dáng màu trắng được đoàn người che chở hưu một tiếng biết mất không thấy tăm hơi.
Hai đội đi trước đi được một đoạn quay đầu lại thấy đội duy trì trật tự từ từ theo phía sau, thật giống như kiến bò, hai đội phía trước có chút không nhịn được. Lại sợ uy thế của Tu La nhai, bọn họ cũng không dám tự tiện xông vào, cho nên không thể làm gì khác là chờ bọn họ dẫn đường.
Trong đó có một phân đội nhỏ vòng ngựa gỗ trở về đứng trước mặt tiểu đội.
Đội trưởng bất mãn quát lên “ Các ngươi có hay không nhanh lên một chút? Làm trễ nãi chuyện các ngươi có gánh nổi không hả?”
Đội viên phân đội nhỏ duy trì trật tự không dám trực tiếp xung đột đối với đội trưởng đối phương, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Vân Tiểu Mặc, đem tầm mắt nhìn vào đôi chân ngắn, ý là muốn nói đội trưởng bọn họ chân ngắn làm sao có thể đi nhanh được.
Bị nhiều ánh mắt nhìn đến, Vân Tiểu Mặc vẫn bình tĩnh, như không có việc gì lắc đầu “Nghe không hiểu.”
Các đội viên lúc này mới nhớ tới, hắn nghe không hiểu thánh ngữ, vội vàng hạ giọng, giải thích cho hắn.
“Ta đi đã rất nhanh, nếu các ngươi gấp gáp thì đi trước đi.” Vân Tiểu Mặc không sao cả nói.
“Vậy làm sao được? Bên trên nói, lần này ba đội cùng nhau tuần tra Tu La nhai, ai cũng không thể thiếu!” Chê cười, thiếu người đi tiên phong bọn họ làm sao yên tâm tiến vào Tu La nhai.
Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu nói: “Vậy cũng chỉ có hai biện pháp. Một là chúng ta cùng ngồi ngựa gỗ giống các ngươi, hai là các ngươi cùng chúng ta đi bộ.”
Đối phương hơi sững sờ, cũng không thể bảo bọn họ buông ngựa gỗ, xuống đi bộ đi? Cùng với đội trưởng đội khác thương lượng một phen, cuối cùng quyết định để đội viên tiểu đội chia ra cùng ngồi ngựa gỗ với bọn họ.
“Ta biết đường đi Tu La nhai, để cho ta dẫn đường.” Vân Tiểu Mặc vừa ngồi trên ngựa gỗ, hai tay lại bắt đầu ngứa, hai mắt ngó chừng tay lái, ánh mắt lóe sáng.
“Ngươi có được hay không?” Đang cầm lái tên đệ tử đó mang theo ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
“Kỹ thuật cưỡi ngựa gỗ của ta rất tốt, không tin có thể hỏi bọn hắn.” Vân Tiểu Mặc chân thành nói, bàn tay nhỏ bé cũng vươn ra hướng đội viên tiểu đội duy trì trật tự, hai mắt lóe sáng nhìn mấy tên đội viên, thấy vậy mấy tên kia cũng trái lương tâm gật đầu thừa nhận.
Kỹ thuật tuyệt đối là hạng nhất, nhưng mà nguy hiểm cũng tuyệt đối dồng hạng.
Để tử đang cầm tay lái tiếp tục mang theo thần sắc hoài nghi.
“Ngươi không tin thì để cho ta thử một chút, ta bảo đảm có thể đưa các ngươi an toàn đến Tu La nhai.” Vân Tiểu Mặc rất kiên trì.
Tên đệ tử do dự.
Mấy tên đệ tử của đội duy trì trật tự lén nhìn nhau trao đổi ánh mắt, mang theo vài phần âm hiểm cùng giảo hoạt, bọn họ vừa ngồi trên ngựa gỗ vừa giúp đỡ nói vào: “Cho đội trưởng chúng ta thử một chút, đảm bảo các ngươi sẽ không hối hận!’’
Tên đệ tử nghe thấy bọn chúng đều tín nhiệm hắn, liền đem lái đưa cho hắn.
“Vậy ngươi thử đi, chậm thôi!”
“Được!” Vân Tiểu Mặc mặt mày vui vẻ, tâm tình vui sướng.
Các đội viên của đội duy trì trật tự vội vàng rời ra xa, hướng hắn phất tay: “Đội trưởng ngươi đi trước đi, chúng ta sẽ theo sau.” Vừa nói vừa đi tới con ngựa gỗ khác.
Tên đệ tử thấy bọn hắn có chút kỳ lạ, đang muốn giữ bọn họ lại hỏi cho rõ, vừa lúc đó vèo một cái ngựa gỗ đã nhanh chóng phi về phía trước, đúng là nhanh thật!
Ngồi bên trong ngựa gỗ mấy người té ngã, quá mức sợ hãi.
Ngựa gỗ vừa phóng đi, mấy tên đội viên khác cười âm hiểm, ai bảo đội tuần tra ngang ngược càn rỡ, nên để cho đội trưởng chỉnh bọn hắn thật tốt!
Một ngày này, trên các đường lớn của Thánh Đảo có một cỗ ngựa gỗ phóng như bay, chạy nhanh lạng lách rất phong cách, cơ hồ không có dấu hiệu chậm lại.
Làm người đau đầu hơn chính là, mỗi lúc con ngựa hí lên vài tiếng, làm cho những người bán hàng rong phải ngước nhìn đến, rất sợ nó xông đến phá hại hàng quán của chính mình.
Đầu phố của TuLa phố, một loạt người đứng ở ven đường nôn mửa không ngừng.
Vân Tiểu Mặc nhìn ngựa gỗ, khinh thường tà tà liếc mắt nhìn mọi người, đưa tay sửa lại tóc bị gió thổi rối loạn trên trán mình, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu.
Rốt cuộc hắn không hề say ngựa gỗ nữa rồi!
“Một đám vô dụng! Còn không nhanh đứng lên cho ta.” Đội trưởng ngồi trên ngựa gỗ khác thấy thủ hạ của mình vô dụng như thế, sắc mặt hắn đã đen lại.
“Ngươi, trước tiên hãy dẫn người của ngươi đi vào.” Hắn chỉ vào Vân Tiểu Mặc nói, đáy mắt hiện lên vài phần sắc lạnh, có chút tư vị trả thù.
Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Hay là một mình ta đi vào thôi.”
Hai gã đội trưởng liếc nhìn nhau một cái, trao đổi ý nghĩ, nghĩ thầm, một mình hắn chịu chết đi vào được rồi. Nếu hắn đi vào mà bình yên vô sự thì bọn hắn cũng yên tâm đi vào, nếu hắn có bất trắc bọn hắn cũng có thể sớm phòng ngừa.
“Vậy ngươi đi đi.”
Phía trước người bán hàng rong cũng thưa thớt, chợt bên đường có tiếng rao bán hàng cùng âm thanh trả giá truyền ra.
Một mình Vân Tiểu Mặc đi giữa đường rất nhàn nhã, không có gì gọi là khẩn trương.
Nhìn lại hai tên đội trưởng, bọn họ khẩn trương nhìn người đi giữa đường sợ hãi không biết khi nào một đám người giữa đường đi đâu hết.
“Ta cảm thấy không khí có phần kỳ lạ, có phải hay không quá yên tĩnh?”
“Có một chút kỳ lạ, bất quá có tên tiểu tử kia dẫn đường, chỉ cần hắn không có chuyện gì nhất định chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì.”
“Nhìn kìa, hắn đi đến cuối đường rồi.”
Vân Tiểu Mặc cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi sắp biến mất ở cuối phố cũng vẫn bình tĩnh.
Hai đội trưởng thấy thế, nhất thời thở ra, đều vẫy tay cho thủ hạ: “Chúng ta đi!”
Hai đội nhân mã sóng va mà đi, chậm rại hướng Tu La nhai đi tới.
“Ha, Tu La nhai bất quá cũng chỉ như vậy thôi! Còn tưởng rằng có nhiều hung hiểm.”
“Cho nên nói lời đồn không dễ tin! Lúc trước có người không hoàn thành nhiệm vụ, lấy cớ là như vậy để thoát tội. Theo ta thấy, mấy con đường ở Tu La nhai không có gì lạ.”
Thần kinh của hai gã đội trưởng bắt đầu buông lỏng, giọng nói ngày càng không chút kiêng kỵ.
“Chúng ta ngoài phụng mệnh cung chủ đi Tu La nhai tìm kiếm tung tích của thích khách, chuyện quan trọng nhất là cho hai đại gia tộc trong Tu La nhai nhìn thấy, không có chuyện gì thì đừng đụng đến người của Thánh Cung.”
“Không bằng chúng ta trực tiếp đem một ngọn lửa, đốt sạch cả con đường, không phải xong hết mọi chuyện sao?”
“Ta thấy được!”
Lúc này từ trên cao truyền xuống một giọng quát lạnh, dọa hai tên đó nhảy dựng.
“Ai dám phóng hỏa đốt phố? Ta đốt hắn trước!”
Hai người nghe thấy tiếng liền quay đầu, thấy nóc nhà hai bên đường mười mấy tên cung thủ mai phục, đầu tiễn nhắm đến bọn họ ngay ngã tư đường.
Người mới vừa nói, chính là thủ lĩnh đội cung tiễn, Lưu Xuyên Nhất Hùng!
“Các ngươi, các ngươi đừng xằng bậy! Đắc tội với người Thánh Cung, các ngươi chịu không nổi!” Trong đó một tên đội trưởng lên tiếng, hai mắt liếc nhìn xung quanh, giờ phút này hắn cũng thành đích ngắm của những người xung quanh.
Nhìn trên đường, người mới vừa rồi còn thưa thớt, bây giờ đã không còn thấy người nào. Còn có cái thân ảnh nho nhỏ của Tiểu Mặc, cũng đã biến mất hoàn toàn.
“Nguy rồi! Chúng ta trúng kế!”
“Còn đợi ngươi nói sao?”
Hai gã đội trưởng đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này Vân Tiểu Mặc đã được Anh Mộc Đại Lang tiếp ứng, đi tới bờ biển xa khu dân cư. Xa xa, một đoàn bóng trắng phi nhảy vào trong ngực của hắn, dùng sức cọ cọ, như là một ngày không gặp như cách ba thu.
Cái bóng trắng kia là lúc trước Vân Tiểu Mặc âm thầm sai đến đây báo tin – Tiểu Bạch. Có Tiểu Bạch báo tin cho nên đám người của Lưu Xuyên Nhất Hùng mới có đầy đủ thời gian mai phục, đem đám đệ tử của Thánh Cung một lưới bắt hết.
“Tiểu công tử, thân thể ngươi có khỏe không? Lúc trước lão tiền bối mang ngươi đi chúng ta rất lo cho an nguy của ngươi.” Anh Mộc Đại Lang vừa dắt Vân Tiểu Mặc vào nhà vừa nói.
“Ta không có chuyện gì rồi, toàn nhờ vào Tiểu Bạch cùng Phong gia gia.” Vân Tiểu Măc sờ đỉnh đầu của Tiểu Bạch, cảm thấy trải qua biến cố lần nầy hắn và Tiểu Bạch càng thêm ăn ý. Giống như vừa rồi bọn hắn cũng không nói qua bất kỳ điều gì, nhưng cả hai đều hiểu, cảm thấy như thế thật kỳ diệu.
Tiểu Bạch khoan khoái cọ cọ, sau đó hô “Tiểu Mặc Mặc, ngươi đoán ta ở đây thấy được ai? Ngươi nhất định đoán không ra.”
Tiểu Bạch quơ quơ đầu nhỏ, cố tình làm ra vẻ thần bí.
Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc bĩu xuống “Nhất định là Độc Cô thúc thúc!” giọng nói khẳng định.
“Ô ô, chơi không vui, đoán trúng rồi.” Tiểu Bạch cụp cái đầu nhỏ, có chút giận dỗi.
Vân Tiểu Mặc cười ha ha “Ta đương nhiên có thể đoán trúng! Đừng quên bây giờ chúng ta tâm linh tương thông, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều biết.”
Tâm tình Tiểu Bạch tốt lên, vui mừng “Đúng vậy! Tiểu Mặc Mặc đang nghĩ gì Tiểu Bạch cũng đều biết.”
Anh Mộc Đại Lang nhìn một người một thú, chỉ cảm thấy sự vật tốt đẹp nhất thế gian, cũng không bằng một màn trước mắt, trong nội tâm đối Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch yêu thích càng sâu.
Vào phòng, Vân Tiểu Mặc liếc mắt thấy thân ảnh màu đen quen thuộc, hướng Độc Cô Mưu chạy vội qua.
“Độc Cô thúc thúc, Tiểu Mặc rất nhớ người!” Độc Cô thúc thúc vì cứu hắn cho nên mới bị người của Thánh Cung đuổi giết, Độc Cô thúc thúc tốt như vậy, hắn làm sao không nhớ?
Thân thể căng cứng, băng lãnh Độc Cô Mưu dịu lại trong nháy mắt, hắn ngồi chồm hổm, đưa tay vuốt hai má có chút trẻ con của Vân Tiểu Mặc, nói có chút cứng nhắc: “Thúc thúc, đưa ngươi, rời khỏi Thánh Đảo!”
Trên người hắn gánh trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Vân Tiểu Mặc, trước mắt Thánh Cung không còn an toàn nữa, hắn phải đưa Tiểu Mặc rời khỏi Thánh Đảo, an toàn quay lại bên cạnh cha mẹ hắn.
Vân Tiểu Mặc nhăn mũi, có chút do dự: “Nhưng Phong gia gia đang ở Thánh Cung.”
Độc Cô Mưu nói: “Hắn, võ công cao cường, không có việc gì.”
Vậy cũng được, Phong gia gia lợi hại như vậy nhất định sẽ không có chuyện gì?
Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút gật đầu “Vậy cũng tốt! Dù sao Tiểu Bạch cũng đã nuốt Thần Long Đan, ta cũng không muốn ở lại Thánh Cung, chúng ta về nhà đi, ta cũng nhớ phụ thân cùng mẫu thân.”
“Nghỉ ngơi một chút đi, tối nay đi.” Độc Cô Mưu nói.
Trước mắt Thánh Đảo bị phong tỏa, bọn họ muốn rời khỏi bằng thuyền là không thể, bất quá may mà Tiểu Bạch có thể biến thành rồng chở bọn họ rời đi Thánh Đảo.
Chẳng qua nó biến thành Tiểu Bạch Long cũng không thể quá phô trương, phải biết là Thánh Cung cao thủ rất nhiều, một khi có ngươi phát hiện ban ngày có rồng xuất hiện ở Thánh Đảo nhất định sẽ bẩm báo cung chủ, một khi toàn thể người của Thánh Cung ra tay chỉ sợ Tiểu Bạch chạy không thoát. Cho nên bọn họ chỉ có thể chọn buổi tối hành động.
Hoàng hôn từ từ phủ xuống, sao trời lóe lên, mặt trăng cũng từ từ đi lên.
Ban đêm như vậy không nên hành động nhưng sự tình cấp bách cũng là không thể nghĩ nhiều như vậy.
Bờ biển, Anh Mộc Đại Lang cùng Lưu Xuyên Nhất Hùng cố ý đến tiễn, bọn họ cảm động cùng nhớ tới Tiểu Mặc đã cứu người của gia tộc, đối với việc hắn rời đi thì buồn nhiều.
“Buổi gặp nào cũng có kết thúc, chia tay ngắn ngày để ngày sau gặp lại, chúng ta hữu duyên mai mốt thế nào cũng còn gặp lại.” Vân Tiểu Mặc nói ra lời an ủi mọi người làm cho mọi người đối với hắn càng yêu thương hơn.
“Tiểu Mặc, cần đi rồi!” Độc Cô Mưu nhìn sắc trời, đúng lúc này có tầng mây bay tới che mất ánh sáng của mặt trăng, thời điểm này Tiểu Bạch biến hình tốt nhất.
Vân Tiểu Mặc lưu luyến vẫy tay từ biệt.
Lúc này xa xa truyền tới tiếng la.
“Không xong! Người của Thánh Cung đánh tới.”
Chỉ thấy hướng xa xa Tu La nhai ánh lửa nổi lên tứ phía, chiếu sáng một nửa bầu trời. Hướng khu dân cư bị đốt cháy một mảnh.
Anh Mộc Đại Lang cùng Lưu Xuyên Nhất Hùng sắc mặt đại biến, cũng bất chấp đang tiễn người, vội vàng chạy về.
Vân Tiểu Mặc bị biến hóa bất ngờ làm cho giật mình, kéo kéo tay áo Độc Cô Mưu: “Độc Cô thúc thúc, chúng ta giúp bọn họ một chút được không?”
Thân hình Độc Cô Mưu đang đứng bất động suy nghĩ, tựa như đang trầm tư.
Vân Tiểu Mặc thấy hắn không có phản ứng, không để ý hắn có đồng ý hay không, hướng ánh lửa chạy đến. Hắn không thể nào nhìn người nhà của bạn hắn bị hủy, tánh mạng bị uy hiếp, mà mình thì chạy trốn. Chỉ cần hắn có thể làm hắn sẽ không buông tha.
Trên khuôn mặt nhỏ nhỏ hết sức kiên trì, một khi hắn nhận định sẽ không thay đổ!
“Tiểu Mặc…” Độc Cô Mưu tính ngăn cản hắn, giờ phút này Tu La nhai đại loạn, đúng là thời cơ tốt nhất để rời khỏi Thánh Đảo, song thấy khuôn mặt hắn kiên trì cùng nghiêm túc, hắn không khỏi chấn động.
Ban ngày Thánh Cung phái ba đội đi, kết quả một người cũng không thấy trở về, bên trên rất coi trọng tình huống ở Tu La nhai, phát hiện tình trạng không đúng, đơn giản càng phái ra nhiều cao thủ, tính toán dạy dỗ cho Tu La nhai một trận khó quên!
Vì thế mới có một màn lửa thiêu Tu La nhai tối nay.
Cả con đường đều bị lửa thiêu, mọi người chạy toán loạn, rời đi nhanh không thôi bị ngọn lửa nuốt chửng. Nhất là những người già, bọn họ hành động bất tiện, mà người trẻ đại đa số chạy đi cứu hỏa hay nghênh địch, không có thời gian nhìn nhau, một bộ phận người già vì chạy không thoát nên đã chết cháy ở trong nhà.
Vân Tiểu Mặc chạy đến khu dân cư, thấy được một biển lửa, cùng những người bị vây trong biển lửa bị thiêu sống, hai chân hắn như bị đông cứng tại chỗ, một bước cũng không đi được.
Tay nhỏ nắm chặt, đôi con ngươi phẫn nỗ, nháy mắt biến thành màu vàng.
Tại sao lại như vậy?
Bọn họ đều là người vô tội, người hiền lành, tại sao lại gặp phải tai họa như vậy?
Hắn không nghĩ ra trên đời này lại có người tàn nhẫn như vậy, ra tay đối với người hiền lành.
Độc Cô Mưu đuổi tới, nhìn thân ảnh nho nhỏ của hắn không ngừng run rẩy, rất tức giận, trong lòng hắn không khỏi đau xót, để cho một hài tử năm tuổi trải qua việc này thật tàn nhẫn.
Hắn đi lên trước lấy tay che mắt của Vân Tiểu Mặc, không muốn cho hắn thấy thế gian này tàn nhẫn như vậy.
Trận hỏa hoạn này náo động cả một đêm.
Người của Thánh Cung chỉ muốn hù dọa người của Tu La nhai cho nên không có đuổi cùng giết tận. Nhà cửa toàn bộ bị hủy, tiền tài cũng bị hủy, còn có một bộ phận người già cùng hài tử bị tai nạn chết. Không biết có phải trải qua một đêm quá mức tàn khốc mà con ngươi của Vân Tiểu Mặc mang thần sắc nghiêm trọng.
“Độc Cô thúc thúc, ta không muốn đi, ta muốn ở lại.”
Độc Cô Mưu nhìn thần sắc hắn khác thường, trong lòng không khỏi bị thứ gì đè nặng.
Hắn cuối cùng cũng không thể thuyết phục Vân Tiểu Mặc, lần nữa để hắn quay về Thánh Cung.
Trong đại điện Thánh Cung, các vị trưởng lão đang báo cáo lại chuyện bên ngoài Thánh Cung theo thường lệ.
Nói đến chuyện Tu La nhai, sắc mặt cung chủ khẽ biến hóa, lông mày nhíu lại, sau đó âm hiểm cười lạnh một tiếng “Hiện tại Anh Mộc gia tộc và Lưu Xuyên gia tộc không có chỗ ở, xem bọn họ sau này làm sao chống đối. Phân phó xuống phái người bao vây bọn họ không cho bọn họ rời khỏi Tu La nhainửa bước, nếu có người xông vào, giết không tha! Bổn cung thả cho bọn họ một con đường sống là đối với bọn họ ban ân, nếu bọn họ không biết điều, bổn cung sẽ trảm thảo trừ căn!”
Lời nói lạnh lùng của hắn còn vây quanh trong đại điện.
Mọi người đều cảm thấy cung chủ tức giận, ai cũng không dám tùy tiện lên tiếng, trên đại điện nhất thời im lặng như tờ.
“Thích khách sao rồi? Tra được tin tức gì không?”
Mọi người lần nữa hít một ngụm khí lạnh, đây mới là điểm chết người, phong tỏa Thánh Đảo hai ngày hai đêm, nhưng vẫn không có một chút dấu vết của thích khách, bọn họ không dám hồi báo với cung chủ, sợ lửa giận của cung chủ.
Cung chủ nhìn quét một vòng, quanh thân hơi thở lạnh lùng tỏa ra, hắn nặng nề hừ một tiếng khinh thường mọi người. Tất cả là một đám phế vật, chuyện nhỏ thế này mà làm không xong, sau này làm sao giúp hắn thốn nhất thiên hạ.
Làm cho hắn nhớ lại đệ tử ngày xưa làm hắn đắc ý nhất, nếu như ngày xưa hắn chịu ở lại hiệp trợ hắn, như vậy Thánh Cung hôm nay nhất định đã khác, phồn thịnh hơn.
Cùng với tiếc hận là tức giận!
Nuôi hắn nhiều năm như vậy, dốc lòng truyền thụ, nhưng không ngờ cuối cùng hắn lại phản bội.
Hắn hận, hắn buồn bực, sớm hay muộn có một ngày, nhất định hắn sẽ lấy đi tính mạng của tên đệ tử mà hắn từng tâm đắc nhất!
Đôi chân mày cong cong, hắn mở miệng “Phù trưởng lão, ngươi đem về ba đứa nhỏ đâu? Ngày mai bổn cung muốn đích thân nhìn xem, nếu thích hợp bổn cung sẽ tự mình dạy bảo.” Hắn không tin dưới bầu trời này chỉ có một Thiên Long tôn giả, chỉ cần hắn đồng ý, tùy tiện cũng sẽ tạo ra được hai ba Thiên Long tôn giả.
“Dạ, cung chủ, thuộc hạ đi chuẩn bị.” Trên mặt Phù trưởng lão tăng lên vài vầng sáng, tinh thần cũng theo đó thêm dương cao.