Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

quyển 3 chương 73: gài tang vật giá họa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đến ngươi, nhanh lên một chút”

Rốt cuộc cũng đến phiên Vân Tiểu Mặc, bé nhìn khắp nơi một chút, lại không thấy thân ảnh Dạ Cô Phong đâu nên khẽ cúi đầu nhìn về phía tấm vải trắng in dấu chân kia, trong bụng hoang mang rối loạn, cảm thấy kỳ quái, cùng chuyện đêm qua nhất định có liên quan.

“Nhanh lên một chút, đừng tốn thời gian!” Có người hô lên nhắc nhở bé.

Vân Tiểu Mặc như cũ do dự, đứng im không cử động.

Bé chần chờ nên rước lấy nhiều ánh mắt hoài nghi trong đại điện, ngay cả Cung chủ cũng đưa ánh mắt nhìn hắn. Trong nháy mắt khi ánh mắt sắp chạm đến bé có một bóng người che trước thân ảnh nho nhỏ của bé.

“Đêm qua có người xông vào bảo khố, đánh cắp bảo vật, có lưu lại dấu chân. Thánh cung điều tra được là dấu chân một trong các ngươi, các ngươi nếu không làm, cứ ở trên vải trắng lưu lại dấu chân của các ngươi. Người nào nếu không dám so, chính là có tật giật mình”

Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt thâm thúy sâu thẳm, bé hơi sững sờ, tại sao lại là hắn?

Mới vừa thấy hắn mỉm cười, bây giờ lại là hắn chủ động bảo vệ bé, trong tim không khỏi nảy sinh cảm giác quen thuộc, như đã từng quen biết.

Trong lời nói của đối phương Vân Tiểu Mặc mặc dù không toàn bộ hiểu hết, nhưng cũng hiểu rõ hai chữ “ Bảo khố”, bé khẩn trương cơ hồ đến ngừng thở.

Bé liếc mắt nhìn dấu chân trên vải, chợt hiểu ra, dấu chân này là do đêm qua bé xông vào bảo khố không cẩn thận lưu lại.

Vậy phải làm sao bây giờ? Một khi so dấu chân không phải là bại lộ sao?

Theo bản năng, bé lần nữa quay đầu, trong đám người ngoài điện tìm kiếm tung tích Phong gia gia. Nhưng nếu thật sự bại lộ, vậy làm sao bây giờ? Nơi này có nhiều cao thủ như vậy, bé làm sao toàn thân trở lui đây?

“Nhóc con, nhanh lên một chút! Phía sau còn rất nhiều người chờ!” Một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hơi dùng sức, sau đó Vân Tiểu Mặc nghe được một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai.

“Tiểu Mặc, phụ thân ở chỗ này, con cứ yên tâm đứng nơi đó”

Vân Tiểu Mặc ngạc nhiên mở to đôi mắt, vừa muốn lộ ra thần sắc ngạc nhiên, lập tức cảm giác nơi cánh tay tăng thêm vài phần lực đạo, ngăn trở sự kinh ngạc của bé.

Vân Tiểu Mặc đang bất an nhất thời bình tĩnh lại, cùng người “Cốc trưởng lão” phía trước liếc nhau một cái, khóe môi khẽ cong lên, nguyên lai là phụ thân a.

Bé nhìn bộ dáng mấy người phía trước, rất nhanh ở vải trắng lưu lại dấu chân, lập tức có đệ tử đem hai dấu chân đặt cùng một chỗ để so sánh với nhau.

Ngoài dự tính của Tiểu Mặc, đệ tử kia lại khoác tay áo, ý bảo kêu tiếp tục.

Vân Tiểu Mặc nơi đáy lòng khinh ngạc không ít, đây là chuyện gì xảy ra?

Bé đâu biết rằng nguyên bản dấu chân trong bảo khố đã sớm bị tráo đổi thần không biết quỷ không hay.

Bất kể như thế nào, cuối cùng cũng qua cửa, Vân Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh xoay người biến mất trong đám đông. Bé không dám nhìn phụ thân nhiều thêm, không hy vọng có người nhận ra phụ thân.

“Cốc trưởng lão” ngưng mắt nhìn thân ảnh nho nhỏ của bé, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một tia vui mừng trong nụ cười.

Đội ngũ vẫn tiếp tục ấn dấu chân, không lâu lắm, từ trong đám người truyền đến một âm thanh ngạc nhiên: “Là ngươi? Chân của ngươi ấn cùng cái này giống nhau như đúc!”

“Cung chủ, đã bắt được chủ nhân dấu chân”

Mọi người theo hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một nam hài chừng sáu tuổi lộ ra vẻ hoảng sợ, dùng sức khoát tay la lên “ Không phải là ta, không phải là ta!”

“Gia gia,mau cứu ta! Thật không phải là ta!” Nam hài thật sự bị dọa cho hoảng sợ, nước mắt như bão tố rơi xuống, hướng ở giữa các trưởng lão nơi tiền điện chạy đến. Nam hài sắc mặc vốn đã không tốt hiện tại lại bị kinh sợ sắc mặt càng kém hơn.

“Đây không phải tôn tử (cháu) của Ngư trưởng lão sao? Thế nào lại là hắn?” Trong các trưởng lão có người đã nhận ra thân phận hài tử.

Quả nhiên thằng bé nhanh chóng ôm lấy hai chân Ngư trưởng lão, vừa khóc, vừa bị làm cho sợ hãi đến cả người rung rẩy lay động liên tục.

Ngư trưởng lão cũng giật mình, không ngờ chuyện nơi này lại dính dấp đến cháu mình, hắn theo bản năng quay đầu lại, nhìn về Cung chủ nơi chủ vị. Bắt gặp thần sắc âm lãnh của Cung chủ, tim của hắn đột nhiên rung lên, hắn biết Cung chủ đã đem lòng hoài nghi đối với hắn.

“Cung chủ, ngài nghe thuộc hạ giải thích, chuyên này nhất định có hiểu lầm, tôn tử thuộc hạ tuyệt đối sẽ không trộm bảo khố, xin Cung chủ minh xét!”

“Dấu chân kia giải thích thế nào?” Thanh âm Cung chủ lạnh băng, không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào.

“Nhất định là có sai sót, thuộc hạ tự mình đến nhìn!” Ngư trưởng lão vội vàng đi nhanh đến, tự mình nhìn hai dấu chân giống như đúc kia, vừa nhìn đến cả người bị bao trong một lớp hàn khí.

“Điều này sao có thể? Tại sao lại có thể như vậy?” Thanh âm của hắn bắt đầu có chút lay động, rối loạn tâm thần, đừng, tôn tử hắn còn nhỏ, làm sao có thể làm chuyện này được, hắn như thế nào cũng không nguyện ý tin tưởng.

Các trưởng lão còn lại cùng Thái thượng trưởng lão cũng nhìn lẫn nhau, rối rít suy đoán chân tướng chuyện này, tôn tử Ngư trưởng lão phạm án, thật ra tội sẽ đổ trên người Ngư trưởng lão. Trên phương diện tình cảm mà nói, bọn họ không muốn tin tưởng Ngư trưởng lão lại làm ra chuyện đai nghịch bất đạo này, bởi vì địa vị hắn ở Thánh cung, gần với Cung chủ cùng Liệt trưởng lão, ổn thỏa ở vị trí thứ ba, quyền cao chức trọng, làm sao lại làm ra chuyện này? Nhưng về lý trí, căn cứ chính xác ngay trước mắt, bọn họ không thể không tin.

Nơi chủ vị, Cung chủ híp mắt lại, không lập tức đưa ra phán quyết, nhưng sự hồ nghi nơi đáy mắt vẫn không giảm.

Trong đại điện, có tiếng khóc của tôn tử Ngư trưởng lão, có tiếng nghị luận của mọi người, cũng có thanh âm không giải thích được của Ngư trưởng lão.

Vân Tiểu Mặc nhìn sự việc phát sinh trước mắt trên mặt khẽ lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn phương hướng Cốc trưởng lão, hắn mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt lóe sáng, có chút đắc ý cùng tự hào.

Không cần hỏi, nhất định là phụ thân giở trò quỷ nữa, ha ha!

Lúc này, Cốc trưởng lão mở miệng nói chuyện.

“Cung chủ, thuộc hạ cho là, chuyện này nhất định cùng Ngư trưởng lão không liên quan, có lẽ là có người cố ý muốn giá họa cho Ngư trưởng lão không chừng. Thử hỏi Ngư trưởng lão ở Thánh cung quyền cao chức trọng, địa vị gần với Cung chủ, hắn vì sao phải làm chuyện trộm cắp? Hay là gần đây hắn thiếu bạc không chừng?”

Lời của hắn vừa dứt, âm thanh nghị luận lập tức vang lên.

“Nói đến thiếu bạc, Ngư trưởng lão vì chữa trị cho bệnh của tôn nhi hắn, xài tiền như nước, còn nhiều lần hỏi mượn bạc chúng ta, chẳng lẽ hắn là vì cho tôn nhi chữa bệnh, nên mới đánh chủ ý đến bảo khố?”

“Vô cùng có khả năng! Ta nghe nói Ngư trưởng lão ngày trước từng lén tiếp xúc cùng Tam Đại Thánh Điện, theo chân bọn họ hỏi thăm Huyễn Dạ Tinh Hải Dạ gia Đại công tử hảo độc được chữa khỏi, sợ là đối phương nói cho hắn muốn chữa lành cho bệnh tôn nhi hắn cần lượng lớn tiền tài, có lẽ đối phương đưa ra yêu cầu đặc biệt nên hắn mới bí quá hóa liều làm ra chuyện này.

“….”

Trưởng lão cùng Thái thượng trưởng lão ở trung gian, lại có mấy người ở phe ý đồ lật đổ Ngư trưởng lão đã lâu, giờ phút này nắm chặt cơ hội, rối rít lên tiếng, bỏ đá xuống giếng. Dĩ nhiên, cũng có ít người đứng ra đảm bảo Ngư trưởng lão, nhưng sự thật lại rõ ràng xác thực nên lời của bọn hắn sức thuyết phục quá ít.

Ngư trưởng lão oan ức khó giải, giận đến khuôn mặt đỏ lên.

“Các ngươi... Đừng vội nói bậy!”

Rất nhanh đã có người tiếp theo lời của hắn nói: “Chúng ta cũng không có nói nhảm! Ngươi cùng Tam Đại Thánh Địa liên lạc, đây không phải sự thật sao? Lão phu cũng không có oan uổng ngươi!”

“Đúng! Lão phu cũng có thể làm chứng! Ngư trưởng lão cùng Tam Đại Thánh Địa Huyễn Dạ Tinh Hải liên lạc, mập mờ không rõ, nói không chừng chuyện này chính là bị Huyễn Dạ Tinh Hải xui khiến làm, muốn lấy căn cơ Thánh cung ta, sau đó cùng Huyễn Dạ Tinh Hải trong ứng ngoài hợp, công chiếm Thánh cung.”

“Không ngờ! Chuyện này vô cùng đáng nghi! Hai ngày trước Độc Cô Mưu tự tiện xông vào Long Trì, đánh cắp Thần Long đan, hiện tại lại có Ngư trưởng lão lấy hết bảo khố Thánh cung, chuyện liên tiếp phát sinh không khỏi quá mức trùng hợp. Độc Cô Mưu kia họ kép Độc Cô, nhất định cùng một trong Tam Đại Thánh Địa Độc Cô Lĩnh thoát không khỏi liên quan, có thể thấy được Tam Đại Thánh Địa đúng là đã bắt đầu đối với Thánh cung hạ thủ, chuyện này phải nhanh chóng làm rõ, nếu không đợi đến lúc người Tam Đại Thánh Địa đánh vào Thánh Đảo ta đã muộn rồi”

“Cung chủ, chuyện này nhất định phải tra rõ!”

Ngôn luận ngày càng kịch liệt, sụ tình từ một dấu chân nhỏ biến thành Ngư trưởng lão cùng người Tam Đại Thánh Địa cấu kết, ý đồ đối với Thánh cung bất lợi.

Cốc trưởng lão sau lời nói kia lại tuyệt đối im lặng, không nói thêm bất kỳ lời nào…, hắn lặng yên đứng ở một bên, nhìn song phương tấn công nhau, nơi ánh mắt sâu thẳm xẹt qua một tia giảo hoạt, một chiêu này của hắn là kế sách gài tang vật giá họa, vừa có thể chống tai họa cho nhi tử, lại còn được hiệu quả rút củi dưới đáy nồi. Lần này, Ngư trưởng lão khó có thể thoát tội.

Hắn chưa từng quên, năm đó là ai nhân lúc hắn đang trọng thương, lại giáng một quyền nặng nề vào miệng vết thương nơi ngực hắn, lúc này nên hảo hảo mà tính hết.

Sau sự giảo hoạt là sự ngoan lệ lạnh như băng.

Ngư trưởng lão bị mọi người nói giận đến cả người lay động, thanh âm không nhịn được phát run “Cung chủ, xin tin tưởng thuộc hạ, thuộc hạ tuyệt không làm chuyện có lỗi với Thánh cung”

“Gia gia! Ta thật sợ hãi!” Tôn tử ôm bắp đùi hắn khóc lớn tiếng càng làm hắn thêm phiền não.

Nhiệt độ cả đại điện từ từ dâng cao, mọi người ngươi một lời ta một câu, không có khuynh hướng dừng lại.

“Ba!”

Một âm thanh kịch liệt giòn vang nơi chủ vị truyền đến, mọi người cả kinh rối ít dừng lại âm thanh, một chén sứ trắng nổ tung trên mặt đất, mảnh sứ vỡ như pháo hoa văng khắp chung quanh.

“Tất cả im miệng cho bổn cung!” Ánh mắt Cung chủ âm lạnh quét mắt nhìn từng người trên đại điện, lạnh như băng đến cực điểm.

“Người đến, đem Ngư trưởng lão cùng tôn nhi hắn nhốt lại, đợi bổn cung tra rõ!”

Ngư trưởng lão kinh hãi, vội vàng biện giải cho mình, đáng tiếc vô luận hắn nói gì, đều không thể dao động lệnh của Cung chủ.

Cả đại điện yên tĩnh không tiếng động, mọi người trơ mắt nhìn Ngư trưởng lão bị đệ tử áp giải ra khỏi đại điện, đều biết Cung chủ tàn nhẫn, mất hết tính người, bọn hắn bây giờ mới tin. Cho dù đi theo hắn mấy thập niên, là thủ hạ trung thành của hắn, một khi hắn nói hoài nghi là hoài nghi, không lưu lại bất kỳ người nào đáng nghi, ngày sau làm thủ hạ Cung chủ, cũng không dám có bất kỳ tâm tư hay mờ ám.

“Cốc trưởng lão” từ từ ngước mắt, ánh mắt thẳng tắp phóng đến trên người Cung chủ, ánh mắt màu đen sôi trào, tâm tình không khỏi nguội lạnh.

“Tốt lắm, chuyện này tạm thời đến đây chấm dứt” Cung chủ mặt không thay đổi nói.

“Phù trưởng lão, ngươi đem ba tên Thánh đồng dẫn tới cho bổn cung nhìn một cái”

“Cốc trưởng lão” nghe vậy, thân hình đột nhiên cứng đờ, ánh mắt lo lắng không tự chủ được tìm kiếm thân ảnh Vân Tiểu Mặc trong đám người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio