Áo bông nhỏ tri kỷ: là từ các bà mẹ TQ thường hay gọi con mình.
“Tất cả mọi người đừng loạn! Tự mình đứng nguyên tại chỗ, không nên ồn ào.” Trong bóng tối, Vân Khê liền nhắc nhở mọi người, càng là thời điểm hỗn loạn thì hung thủ càng dễ đục nước béo cò.
Nếu nàng là hung thủ, muốn giết một người, một chút thời gian ngắn ngủi như vậy cũng đủ rồi.
Tiếng người từ từ nhỏ xuống dần, mọi người tự mình đứng yên tại chỗ, loại bỏ đi những thanh âm và tiếng động dư thừa.
Vân Khê vểnh tai, tinh tế lắng nghe, tinh thần lực vô hạn lan tỏa, đem trọn đại đường nắm giữ, khống chế dưới tinh thần lực của nàng.
Nàng nghe thấy bên phải phía đằng sau có tiếng hít thở của một người, bên phải phía trước hai người, có đứng tụ lại một đám khoảng chừng người về phía bên phải, tựa hồ có tiếng bước chân của một người cuối cùng đi lại, cước bộ có chút lảo đảo cùng chậm chạp.
Chín người, cộng thêm nàng, vừa đúng mười người.
Toàn bộ đều ở đây, không thừa không thiếu một người.
Lúc này, có Dạ Minh Châu ánh huỳnh quang từ từ sáng lên, chiếu sáng gần nửa cái đại đường.
Vân Khê tay cầm một viên Dạ Minh Châu, nhanh chóng quét xong vị trí đứng của mọi người ở hiện trường, động tác của bọn họ, cùng với biểu hiện trên mặt của mỗi người lúc đó.
Bên phải, phía sau nàng là Vân Trung Thịnh, chân phải của hắn hướng về phía trước, chân trái phía sau, phương hướng đối diện chân trái của hắn chính là nàng, hắn đây chính là đang tìm nàng trong bóng tối, muốn nhích tới gần nàng, trên mặt hắn vẻ mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra đầu mối gì.
Bên phải, phía trước nàng, là vợ chồng Đại tiểu thư, Vân Mạch Thiên đang ôm thê tử, tư thế đang ôm, mà Đại tiểu thư thì dựa vào trước người hắn, hai vợ chồng rất là bình thường trong khi đang ở trong một hoàn cảnh đầy nguy cơ khẩn cấp như thế này rất dễ làm người ta sinh ra phản ứng. Đều là nói hoạn nạn gặp chân tình, có thể nhìn ra được là ngày thường hai người bọn họ cực kì ân ái.
Nhìn qua đám người bên phải nàng, lấy Vân Trung Báo làm trung tâm, tất cả mọi người hướng về hắn tụ lại, giống như là đang cầu xin hắn bảo vệ. Người cách Vân Trung Báo xa nhất, hoặc nói là bị sự chen chúc của mọi người đẩy ra ngoài là Thất tiểu thư, một cái tay của nàng chụp vào người Bát tiểu thư, mà Bát tiểu thư hai tay lại chụp vào người Vân Trung Báo. Về phần Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư cùng với Cửu công tử, cũng đứng xoay quanh người Vân Trung Báo, mọi người lộ ra vẻ sợ hãi.
Vân Trung Báo bị mọi người coi như cây cỏ cứu mạng, trên mặt mọi người chưng ra một loại biểu tình không tốt đẹp gì, bị nhiều người như vậy vây lại coi như là người bảo vệ, hắn cảm thấy giống như đạt được một thành tựu to lớn làm cho hắn rất thỏa mãn, cho nên nét mặt của hắn hoàn toàn trái ngược với những người còn lại.
Nguồn sáng duy nhất chợt lóe lên trong chớp mắt, hình ảnh ngắn ngủi cho thấy vẻ mặt của mọi người, Vân Khê đem toàn bộ hình ảnh đó lưu lại trong đáy mắt.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều phản ứng về phía nàng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Làm ta sợ muốn chết! Làm sao đột nhiên lại xuất hiện một trân gió lớn như vậy?” Bát tiểu thư dùng sức nắm lấy xiêm y trước ngực Vân Trung Báo, hơi thở rối loạn.
“Ta mới bị hù chết! Vừa vặn giống như có vật gì đó nhích tới gần sau lưng ta, một trận gió lạnh xuất hiện sau gáy ta, may nhờ ta phản ứng nhanh nhẹn, nếu không sợ rằng bây giờ ta đã đi gặp Diêm Vương rồi.” Thất tiểu thư trong lòng vẫn còn sợ hãi, da thịt trên mặt run rẩy, xem ra không giống như đang nói dối.
“Sẽ không phải là kỳ thú thật sự xuất hiện tới lấy mạng chúng ta chứ?” Tứ tiểu thư cả người run lên, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
“May mà Thất muội không có chuyện gì, chỉ là một phen sợ bong sợ gió.” Đaị tiểu thư thở phào một cái, nhẹ nhàng mà đẩy trượng phu ra.
Vân Mạch Thiên lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng, không có bất kì cử động.
Vân Trung Thịnh bước mấy bước tới cạnh người Vân Khê, ánh mắt ân cần, hỏi thăm tình trạng của nàng.
Vân Khê lắc đầu, nói: “Mọi người trước đứng nguyên tại chỗ đợi, ta có vài vấn đề muốn chia ra hỏi mọi người một chút, vì có thể sớm tìm ra chân tướng sự tình, hi vọng mọi người có thể phối hợp.”
“Tại sao phải? Tại sao chúng ta phải nghe lời ngươi? Ngươi coi kia là rễ hành, cũng dám kiêu chúng ta uống?” Vân Trung Báo còn nhớ nỗi hận bị nàng nhục nhã hôm qua, khi nào thì chịu nghe nàng chỉ huy?
“Tam ca, lúc này huynh cũng đừng nên hành động theo cảm tính, mới vừa rồi nếu không phải Vân Khê cô nương lên tiếng, muội chỉ sợ sớm đã bị thứ kia hại chết.” Thất tiểu thư ngăn cản hắn nói.
Lần này Vân Trung Báo không còn lời nào để nói nữa rồi. Đúng là, mới vừa rồi tình hình quá mức hỗn loạn, nếu không phải Vân Khê lên tiếng, giúp cho mọi người yên tĩnh, hung thủ vô cùng có khả năng thừa dịp hết sức hỗn loạn này hạ thủ. Mặc dù hung thủ này rốt cuộc là người hay kỳ thú vẫn còn chưa biết.
Những người khác lúc này vẫn chưa hết kinh hoàng, không có chú ý gì đặc biệt, đồng loạt nhìn Vân Khê, xem một chút nàng có thể đưa ra ý kiến cùng cách làm gì không.
Vân Khê thấp giọng ho khan, cất giọng nói: “Câu hỏi của ta thật ra rất đơn giản, chính là mới vừa rồi các ngươi từ chỗ ngồi của mình, một đường chạy tới vị trí hiện tại, trên đường đã làm gì? Có hay không thét lên chói tai? Hoặc là đụng phải người nào? Tóm lại miêu tả càng cặn kẽ càng tốt.
Tầm mắt của nàng vừa chuyển, đầu tiên rơi vào trên người Vân Trung Thịnh, ít nhất trước mắt xem ra, hiềm nghi về hắn là nhỏ nhất: “Thịnh công tử, liền bắt đầu từ ngươi đi.”
Vân Trung Thịnh suy nghĩ một chút, nói: “Thời điểm ánh nến vừa tắt, ta lo lắng ngươi… Ta là nói, ta trước hướng chỗ ngồi của ngươi đi tới, phát hiện ngươi đã rời khỏi chỗ ngồi. Sau lại nghe được thanh âm của ngươi, ta liền men theo thanh âm của ngươi, đi tới nơi này. Dọc theo đường đi ngoại trừ đụng phải cái bàn, không có đụng phải bất cứ người nào.”
Bát tiểu thư xuy thanh cười nhẹ.
“Ta sao? Để cho ta nghĩ thử xem..” bát tiểu thư khoanh hai tay, hai mắt liếc khắp nơi, cất bước đi tới chỗ ngồi của nàng, vừa khoa tay múa chân vừa nói: “Mới vừa rồi ánh nến tắt, ta liền hét to một tiếng, sau đó ta nghe thấy bên phải cũng có người kêu lên một tiếng, ta nghĩ hẳn là thanh âm của Tứ tỷ…. Ta trước sau đụng phải hai người, hẳn là Tứ tỷ cùng Cửu đệ. Bởi vì một khắc khi ánh nến tắt, ta nhìn thấy được Tam ca vừa lúc từ chỗ ngồi đi ra, hắn lớn lên khôi ngô, cao lớn, võ công lại cao, ta nghĩ sẽ cùng hắn đứng đợi chung chỗ, nhất định sẽ rất an toàn, không cần suy nghĩ liền chạy lại hướng của Tam ca. May là, cuối cùng nắm được cây cỏ cứu mạng là hắn….”
Bát tiểu thư miêu tả sinh động như thật, thoáng cai làm cho không khí khẩn trương ở hiện trường hòa tan, mọi người cười thoải mái.
“Như vậy các ngươi đây có phải hay không cũng cảm thấy Tam ca ta rất có cảm giác an toàn?” Vân Trung Báo đắc ý nhướng mày.
Những người đứng vây quanh hắn, đồng loạt hướng hắn trợn trắng, tuy nói vừa mới ở trong hoàn cảnh nguy cấp, thật sự người đầu tiên bọn họ nghĩ đến là hắn, cần phải để bọn họ thừa nhận hắn có cảm giác an toàn, thật sự là không thể mở nổi miệng mà.
“Tam công tử, ngươi tại sao lại trước một khắc ánh nến kia tắt mà rời khỏi chỗ ngồi? Ngươi muốn đi làm cái gì?” Bát tiểu thư nghi ngờ, những người khác cũng mang ánh mắt hoài nghi nhìn về phía hắn.
Vân Trung Báo nổi giận, mặt đen lên nói: “Ta bị các ngươi vu oan tức chết thôi! Muốn đi đại tiện cũng không được sao? Các ngươi có ý gì? Hoài nghi ta giết người? Đừng quên, hôm qua thời điểm các ngươi tham gia dạ tiệc, ta vẫn là hôn mê, phát sinh chuyện gì, ta hoàn toàn, từ đầu đến cuối, luôn luôn không biết chút gì.”
“Người nào có thể chứng minh ngươi luôn ở trạng thái hôn mê? Nói không chừng chính ngươi là nội gian: sau khi tỉnh dậy, ở trong đại điện nhìn lén hết thảy?” Cửu công tử đột nhiên nói xen vào, nói ra nghi vấn trong lòng mọi người.
Vân Trung Báo vừa nghe, càng thêm nổi giân, vun quyền muốn đánh người: “Tiểu tử ngươi, nếu hoài nghi ta, vậy tại sao còn hướng về chỗ của ta chạy lại? Ngươi gan lớn, ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy về chỗ của ta!.”
“Ách….” Cửu công tử có chút xấu hổ, hắn mới nãy chính là bản năng, phản xạ có điều kiện, ai bảo Tam ca thoạt nhìn tương đối có cảm giác an toàn làm chi?.
Vân Khê cúi đầu cười một tiếng, nói: “Ta tin tưởng hắn! Theo ta quan sát, từ lúc hắn tiến vào đại đường cho tới bây giờ, tổng cộng uống chín chén trà, xuất hiện một chút nhu cầu sinh lí đặc thù, cũng là bình thường.”
“Phụt!~~~” mọi người không ai nhịn được, cười mãi không ngừng.
“Hừ” Vân Trung Báo căng lớn hai con mắt tròn, hung hăng trừng nàng, khí thế uy hiếp.
“Hư….Hư hư hư…. Hư hư hư…” Vân Khê ngẩng đầu nhìn trời, phối hợp thêm tiếng huýt sáo, còn rất có tiết tấu, cảm xúc. =)))))
Vân Trung Báo sắc mặt nhất thời lúc đỏ lúc trắng, cũng không nhịn được nữa, gia tăng cước bộ, vội vã hướng ra ngoài mà chạy đi.
“Ngươi chờ đó cho ta!”.
Mọi người vui cười trong chốc lát, Vân Khê lại bắt đầu hỏi thăm Cửu công tử.
“Ta mới vừa rồi là đi theo Bát tỷ đến nơi này, ở giữa ngoại trừ cùng Bát tỷ đụng một cái cũng không có đụng phải bất cứ ai, nhưng sau khi đến chỗ của Tam ca, lại có người đẩy ta xuống.” Cửu công tử quay đầu, nhìn về phía Tứ tiểu thư, “Tứ tỷ, vừa nãy là tỷ chen lên đẩy ngã đệ sao?”
Tứ tiểu thư nâng lên mị nhãn, nói: “Là ta, thì sao? Ta vốn là ở bên cạnh Tam ca, thấy ánh nến tắt, theo bản năng liền hướng tới gần Tam ca, muốn chen cũng là ngươi chen với ta.”
“Vậy còn Thất tiểu thư?” Vân Khê đặt mục tiêu lên người Thất tiểu thư.
Hôm nay chỗ ngồi của mọi người, không có quá nhiều quy tắc, không phải dựa theo số tuổi, thứ bậc để an bài mà là dựa theo sở thích của mọi người, tùy ý mà ngồi.
Ngồi ở vị trí chủ vị là chủ nhân của phủ đệ, Thất tiểu thư.
Bên trái chỗ ngồi, từ trên xuống dưới, theo thứ tự là vợ chồng Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Vân Khê cùng Vân Trung Thịnh.
Bên phải chỗ ngồi, từ trên xuống dưới, theo thứ tự là Tam công tử, Tứ tiểu thư, Bát tiểu thư cùng Cửu công tử.
Thất tiểu thư lúc ấy ngồi ở chủ vị, bởi vì chủ vị cùng vị trí khách quý cách nhau một khoảng, nàng muốn từ chỗ ngồi của mình chạy tới hướng Tam công tử ngồi, đầu tiên phải mò mẫm trong bóng tối vượt qua mấy bàn phía trước, sau đó bước xuống thềm đá, chạy về phía Tam công tử Vân Trung Báo. Trong quá trình này tuyệt đối có thể hạ thủ giết người.
Tầm mắt Vân Khê nhanh chóng xẹt qua toàn trường, đáy lòng suy đoán ra vài người khả nghi.
Thất tiểu thư lấy lại bình tĩnh, nhớ lại nói: “Thời điểm ánh nến tắt, ta lên tiếng kinh hô, sau đó mò mẫm dọc theo mấy cái bàn, đi vòng qua xuống thềm đá. Khi ta vừa đi được một bước xuống thềm đá thì ta cảm giác phần gáy có một trận gió thổi qua, thật lạnh lẽo, sau đó ta liền hét lên. Vừa lúc đó, Vân Khê cô nương cất tiếng nói chuyện, làm cho tất cả mọi người an tĩnh lại, cũng chính là lúc này, ta cảm thấy trận gió bên gáy đột nhiên biến mất. Ta lảo đảo bước xuống thềm đá, sau đó đột nhiên chụp được vào người Bát muội…Nguy hiểm thật, ta thiếu chút nữa là đụng phải kỳ thú rồi.”
“Làm sao ngươi kết luận nhất định là kỳ thú? Có lẽ căn bản là có người muốn thừa dịp tối lửa tắt đèn để giết người.” Tứ tiểu thư suy đoán.
Thất tiểu thư lien tục lắc đầu: “Không phải, không phải vậy! Ta cảm giác trận âm phong này là từ trên cao giáng xuống, chúng ta, tất cả đều đang ngồi nên không thể nào có than thể cao như thế, nhất định là kỳ thú không sai. Trời ạ! Ta cũng bắt đầu có chút hối hận, không nên đụng vào vật tà khí kia.”
Mặt dù nàng phán đoán như thế, Vân Khê cũng không dám gật bừa, âm phong từ trên xuống dưới, có thể xuất ra một kíchcũng chưa chắc cần phải có than hình coa lớn hơn người bình thường thế kia. So với kỳ thú tác quái, nàng càng nguyện ý tin tưởng là do người làm.
Vân Khê đảo tầm mắt nhìn qua Bát tiểu thư, Thất tiểu thư, Cửu công tử cùng Tứ tiểu thư bốn người, lướt qua thì mấy người bọn họ người nào cũng có bằng chứng, quá trình không có bất kì sơ hở nào, tạm thời có thể loại bỏ hiềm nghi, như vậy còn Nhị tiểu thư?
“Nhị tiểu thư, đến phiên ngươi rồi.” Vân Khê quan sát nàng có khuôn mặt mang vẻ bệnh hoạn, đáy lòng sinh ra chút ít nghi ngờ.
Dựa theo vị trí chỗ ngồi, mấy người tụ lại bên cạnh Vân Trung Báo cũng là thuộc về chỗ ngồi phía bên phải, chỉ có một mình nàng chạy từ chỗ ngồi bên trái qua chỗ ngồi bên phải. Thời gian ngắn như vậy, với thể trạng kém cỏi của một người bệnh như nàng, lại có thể thoáng cái từ chỗ ngồi bên trái, chạy đến bên phải, hành động này không phải là quá mức nhanh chóng rồi sao?.
“Ta…” Nhị tiểu thư ánh mắt lóe lên, trợn mắt, nàng dùng một tay vỗ về bộ ngực, ngực nàng phập phồng kịch liệt, trong lúc này nàng đột nhiên ho khan, trận ho khan này đột nhiên liên tục không ngừng, không sao dừng được.
“Nhị muội, bệnh của ngươi có phải hay không lại tái phát rồi?”
“Mau truyền đại phu đến xem cho Nhị tỷ một chút!”.
“Nhị tỷ hơn phân nửa là bị chuyện vừa rồi hù dọa đến, không có chuyện gì rồi, đã hết chuyện rồi.”
Đại tiểu thư, Tứ tiểu thư cùng Bát tiểu thư ba người lần lượt an ủi nàng, Thất tiểu thư thì một mình đi tới cửa, gọi hạ nhân đến.
“Thất muội, không cần. Ta không sao, chính là bệnh cũ, có thể là vì vừa rồi chạy trốn quá nhanh, không kịp hít thở thôi. Nghỉ ngơi một chút thì sẽ không có chuyện gì đâu.” Nhị tiểu thư rốt cục dừng ho khan, ngăn trở Thất tiểu thư gọi đại phu đến, “Vân Khê cô nương, ta hiện tại sẽ trả lời vấn đề của cô. Ta mới vừa rồi cũng vì quá sợ, cho nên chạy vội lung tung, bất tri bất giác liền hướng bên cạnh Tam đệ chạy qua. Dọc theo đường đi ngoài việc chân này chạm chân kia thì không có gặp gỡ người nào.”
“Tốt lắm, chưa nói, thân thể Nhị tỷ từ trước đến giờ không tốt, hãy để cho nàng nhanh một chút đi nghỉ ngơi đi.” Tứ tiểu thư khoát tay, ân cần vịn Nhị tiểu thư nói.
Mấy người còn lại cũng rối rít phụ họa, phái người đem Nhị tiểu thư ra đại đường.
Vân Khê đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lúc vô tình ánh mắt cùng Vân Trung Thịnh giao hội, ngầm hiểu lẫn nhau.
Làm một người bệnh, cử chỉ của nàng không khỏi quá khác thường.
Kế tiếp cũng chỉ còn vợ chồng Đại tiểu thư.
Khi tầm mắt Vân Khê quét qua, Vân Mạch Thiên chủ động mở miệng nói: “Thời điểm chuyện mới phát sinh, hai người chúng ta vẫn đợi tại chỗ, nơi nào cũng không có đi. Đúng không, Viên Viên?”
Hắn đưa mắt nhìn về phía Đại tiểu thư, Đại tiểu thư còn đang đưa mắt nhìn phương hướng Nhị tiểu thư rời đi, xuất thần thật lâu, đợi Vân Mạch Thiên nhắc lại lần thứ , nàng mới hoàn hồn: “A? À, đúng, chính là như vậy.”
Thần sắc của nàng hoảng hốt, không biết suy nghĩ cái gì.
“Tốt, cám ơn mọi người đã hợp tác, ta không còn vấn đề gì để hỏi nữa.” Trong đầu Vân Khê chỉnh lí lại tất cả những thông tin vừa điều tra được, tầm mắt phảng phất quét qua tại từng vị trí chỗ ngồi, lâm vào trầm tư.
Lúc này, Cửu công tử đột nhiên làm khó dễ, cắt đứt ý nghĩ của nàng: “Mới vừa rồi không phải chúng ta đã nói hết trạng thái riêng của mỗi người rồi sao, bây giờ cũng là nên đến phiên Vân Khê cô nương ngươi rồi?”
Vân Khê nhãn tình khẽ chớp.
Cửu công tử tiếp tục nói: “Theo lý mà nói, trong số những người đứng ở đây, người có nhiều lí do để giết huynh đệ tỷ muội chúng ta, chính là ngươi! Nhưng nếu chuyện này không phải là lời nguyền Cửu Sát đang tác quái, mà là bởi vì, ta nghi ngờ người có khả năng nhất chính là Vân Khê cô nương ngươi đây. Thử nghĩ xem, trước lúc ngươi đến Vân tộc, huynh đệ tỷ muội bọn ta chung sống thân thiện, bình an vô sự, cũng chính lúc ngươi đến nơi này, mới xảy ra chuyện đêm qua, chẳng lẽ ngươi có thể phủ nhận chuyện này không lien quan tới ngươi sao?”.
Lời nói gây sự của hắn, thật hợp tình hợp lý, khiến cho những người còn lại cũng rất tin lời hắn, bắt đầu đối với Vân Khê sinh ra hoài nghi. Vô luận như thế nào, Vân Khê cũng coi như là một ngoại nhân, nếu như không phải vì đón gió tẩy trần với nàng, cũng sẽ không xảy ra hiện tượng quỷ dị như vậy.
“Vân Khê cô nương, cô có thể giải thích cho chúng ta rõ vừa rồi ngươi đã làm cái gì không?” Ánh mắt sắc bén của Tứ tiểu thư rơi trên người Vân Khê, vị trí của Vân Khê lúc này vừa vặn ở trung tâm đại đường, bất tri bất giác, nếu nói nàng có động cơ giết người cùng lời nói có liên quan mà nói…cũng là có thể.
Vân Khê cười nhạt, một chút cũng không khẩn trương biện giải cho mình.
Vân Trung Thịnh lặng yên nhìn Vân Khê, không có vì thay nàng mà giải thích, chẳng biết tại sao, hắn không khỏi tin tưởng năng lực tự giải thích của nàng.
“Vân Khê cô nương, vì để cho mọi người an tâm và tin tưởng, hi vọng ngươi có thể kể chi tiết mọi chuyện.” Đại tiểu thư cũng lên tiếng.
Đang lúc ánh mắt mọi người càng ngày càng tỏ vẻ hoài nghi, Vân Khê bình tĩnh, ngước mắt, anh mắt trong sáng, rạng rỡ mà uy phong, nàng từ từ mở miệng nói: “Thật ra thì, mọi người ở đây ai cũng có thể làm chứng cho ta.”
Mọi người nhất thời sửng sốt, tiếp tục lắng nghe nàng nói tiếp.
“Cũng như Thất tiểu thư đã nói, nàng cảm giác có một trận âm phong rất gần nàng, mà trận âm âm phong lại vừa vặn vào lúc ta hô lên câu nói kia xong, nó mới đột ngột biến mất. Nói cách khác, thời điểm ta hô xong, cùng thời điểm âm phong biến mất, cơ hồ là cùng lúc. Thử hỏi, nếu như trận âm phong kia là do ta tạo thành, như vậy thì ngay lúc đó ta đáng lẽ nên ở sau lưng nàng, mà không phải vị trí hiện tại của ta. Các ngươi vừa rồi cũng nghe được thanh âm kêu bình tĩnh của ta, xin nhớ lại giùm, ta lúc ấy đến tột cùng là ở sau lưng nàng kêu hay là ở nơi này?”.
Mấy người dè chừng nhau, không phải không thừa nhận, thật sự là nàng không hề có hiềm nghi gì. Thời gian thanh âm kêu gọi yên tĩnh cất lên, chính là chứng cứ thời gian rõ ràng nhất của nàng.
“Vả lại, ta nếu thật sự muốn giết Thất tiểu thư, như vậy vừa rồi cũng đã đắc thủ, cần gì phải làm điều thừa thãi, tạo ra những thanh âm kia để cắt đứt kế hoạch giết người làm gì? Mục đích của ta là cái gì, chẳng lẽ lại khiến các ngươi hoài nghi ta?” Vân Khê tự tin nói.
Mấy người nhìn lẫn nhau, sự hoài nghi ở đáy mắt roc ràng đã biến mất.
Vân Khê không chỉ nói đến đó, tiếp tục phân tích nói: “Theo phán đoán của ta, vô luận hung thủ là người hay kỳ thú, nếu vừa rồi hắn xuất thủ, nói rõ hắn nhắm ngay mục tiêu là Thất tiểu thư, không đạt được mục đích không bỏ qua. Chúng ta tối nay tốt nhất nơi nàoc xung đừng đi, toàn bộ người cứ đứng ở đây chờ, mới có thể đảm bảo vạn vô nhất thất (không có sai sót gì).”
“Không phải chứ? Thật muốn ngồi ở chỗ này cả đêm sao???” Tứ tiểu thư vuốt mặt của mình, ai oán nói, “Nữ nhân không thể…thức trắng cả đêm, chịu đựng một đêm, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu nếp nhăn đây.”
“Vì an toàn của Thất muội, chúng ta cứ chịu đựng một chút cũng không sao.” Đại tiểu thư mềm giọng trấn an, Tứ tiểu thư lúc này mới thôi oán trách.
Tam công tử Vân Trung Báo rất nhanh trở lại đại đường, sau khi Nhị tiểu thư uống thuốc, cũng đã về tới.
Thất tiểu thư phân phó hạ nhân chuẩn bị bữa ăn khuya, ngoài cửa đại đường có thủ vệ canh gác, mười người lần nữa lâm vào trầm mặc chờ đợi.
Chờ chực không bao lâu, Vân Trung Báo cũng có chút ngồi không yên, hắn giọng hét lên: “Đúng rồi, mới vừa rồi là ai chơi trò gian tế, còn không có tìm ra kẻ nằm vùng chân chính ra đây. Chính các người khai báo, rốt cuộc ai là gian tế? Cũng không thể nào để cho ta vô duyên vô cớ suýt chút chết oan.”
“Tam ca, đây không phải là rõ ràng sao, gian tế nhất định đang ở cùng Cửu đệ và Thập đệ, hai người bọn họ nhất định có gian trá rồi, lời bọn họ miêu tả chỉ qua quết, không đúng trọng điểm.” Tứ tiểu thư cười đùa nói.
Vân Trung Báo hí mắt, liếc chừng Cửu công tử cùng Vân Trung Thịnh, hừ lạnh nói: “Hai người các ngươi ai là gian tế? Còn không thành thực khai ra?”.
Cửu công tử cùng Vân Trung Thịnh hai người khó có dịp ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, cùng kêu lên: “ Huynh đoán đi!”.
“Hai tên tiểu tử thúi các ngươi, cùng nhau hợp lại chơi ta sao?” Vân Trung Báo chân mày khẽ nhăn tít.
“Tam ca, huynh muốn biết đáp án, muội cho huynh biết.” Bát tiểu thu giảo hoạt cười một tiếng, vừa liếc Vân Trung Thịnh, vừa ghé sát vào tai Vân Trung Báo, dùng thanh âm mọi người đều có thể nghe thấy nói, “Trừ Thập đệ, mọi người chúng ta đều bắt được trên tờ giấy là viết tên của Tam ca huynh, duy chỉ có tờ giất của Thập đệ thì không phải.”
“Tờ giấy của hắn viết cái gì?” Vân Trung Báo hỏi.
“Đệ ấy à…..” Bát tiểu thư cười đến giống hồ ly, đáy mắt nổi lên tinh quang, “Dĩ nhiên là viết tên chính đệ ấy! Nếu không phải thế, đệ ấy vì sao phải đem tờ giấy kia lén lút thu vào trong ngực? Thập đệ, đệ đừng phủ nhận, tỷ là thấy nhất thanh nhị sở. Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm.”
Vân Trung Thịnh hai má ửng đỏ, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, hướng nàng quát lạnh: “Bát tỷ, tỷ đừng nói lung tung! Không thể nào!”
“Không có sao? Vậy đệ có dám hay không để cho tỷ lục soát trên người đệ không?” Bát tiểu thư ranh mãnh cười.
“Mặc kệ tỷ!” Vân Trung Thịnh nhanh chóng liếc Vân Khê một cái, trên mặt lạnh lùng, nhưng vẫn khó nén lung túng, đứng dậy phất tay áo, rời khỏi đại đường. Ở phía sau lưng hắn, là tiếng cười vang của những huynh đệ tỷ muội bất lương.
Vân Khê than ở trong đó, trong lòng cảm khái không nói nên lời, những người đang ngồi đây vô cùng có khả năng đều là con gái kẻ thù của nàng, mà nàng lại theo bọn họ chung đụng chung một chỗ, giúp bọn họ cùng nhau phá giải lời nguyền Cửu Sát, chính nàng cũng nghĩ không ra, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với nàng.
Mẫu thân của nàng bị hại, từ đó nàng với huynh trưởng kẻ trời Nam kẻ đất Bắc, đến bây giờ mới có thể nhận biết nhau, mà con gái kẻ thù của nàng thì sao? Chẳng những hưởng thụ vinh hoa phú quí, còn có thể ngồi ở chỗ này cười vui vẻ hòa thuận.
Khung cảnh hai gia đình (gia đinh Vân Khê và Cung Chủ) khác nhau thiên soa địa biệt (một trời một vực).
Này thế đạo không khỏi quá bất công đi!
Cũng không biết là ma xui quỷ khiến thế nào, nàng có chút ngồi không yên, sống chết của bọn hắn có quan hệ gì với nàng đâu?
Đang lúc mọi người cười vang ở trong, Vân Khê không có báo trước đứng lên, không nói một lời, xoay người rời đi đại đường.
“Ai, nàng làm sao cũng đi rồi?” Tam công tử lớn tiếng reo lên.
“Này còn phải hỏi sao? Nhất định là đi tìm Thập đệ rồi.” Bát tiểu thư bày bộ dáng của người từng trải, cười vang nói, “Ta sớm đã nhìn ra, Thập đệ hai ngày nay có cái gì không đúng. Mới vừa rồi ta tùy tiện nói vài câu, đem một ít tâm tư giấu trong lòng hắn nói ra, không nghĩ tới a, Thập đệ chúng ta từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu, lại thích một phụ nữ có chồng.”
“Bát muội, đừng nói mò. Vấn đề này liên quan đến danh tiết của Vân Khê cô nương. Muội đừng ở đó nói lung tung.” Đại tiểu thư ngoài miệng báo cho nàng, ánh mắt thì lo lắng đuổi theo phương hướng bóng lưng Vân Khê rời đi, nàng cũng phát hiện, Thập đệ phản ứng đúng là có chút không bình thường, chẳng lẽ Thập đệ đối với Vân Khê cô nương đã động tâm?
Nhưng nếu thật là như thế, cũng hơi phiền toái. Không nói đến đối phương đã là phụ nữ đã có chồng, bọn họ căn bản sẽ không có kết quả, cho dù có thể qua cửa này, chính là mẫu thân đại nhân cũng nhất định không cho phép hắn cùng Vân Khê đến với nhau, dù sao…
Đại tiểu thư lo lắng thở dài.
Vân Trung Thịnh sau khi rời đi đại đường, tâm tình có chút phiền não, hắn không biết chuyện vừa rồi là thế nào, không thể giải thích vì sao lại đem tờ giấy thu vào? Là bởi vì trên đó viết tên mình, hay bởi vì phía trên đó là chữ nàng viết?
Mới vừa rồi trong nháy mắt ánh nến vụt tắt, hắn cơ hồ là theo bản năng tìm phương hướng của nàng đi tới, muốn bảo vệ nàng.
Trong đầu hắn thỉnh thoảng hiện lên các loại vẻ mặt giảo hoạt của nàng…. Hắn nhất định là điên rồi!.
“Vân Trung Thịnh ngươi thanh tĩnh một chút đi! Nàng là phụ nữ đã có chồng, nàng coi ngươi là con kẻ thù của nàng, ngươi không thể có chút tâm tư nào đối với nàng được!” Hắn thầm tự nhủ với chính mình.
Ngửa mặt lên trời thở dài, có lẽ hắn nên nghe theo đề nghị của mẫu thân, khi hắn qua sinh nhật hai mươi tuổi của mình, vì chính mình mà tìm một thê tử, hoàn thành chung thân đại sự.
Chợt có ánh sang hắt tới, thấy có người rời đi, hắn thoáng cái bắt kịp thân ảnh đối phương: “Vân Khê cô nương? Làm sao cô lại đi ra?”
Vân Khê dừng bước, nhìn về phương hướng phía sau địa đường liếc một cái, thất thần nói: “Cảm thấy buồn bực, đi ra ngoài dạo một chút.”
Vân Trung Thịnh nhìn nàng hồi lâu, đoán không ra tâm tư của nàng, chuyển đề tài nói: “Đối với chuyện mới vừa phát sinh, cô thấy như thế nào?”
Vân Khê chắp tay, đi về phái trước mấy bước, thong thả nói: “Chuyện vừa rồi, mặc dù không có kết luận cuối cùng, nhưng trong lòng ta đã nhận định được ba người khả nghi nhất, nếu như suy đoán của ta không có sai, chuyện này là người làm, như vậy hung thủ nhất định là một trong số ba người này. Về phần đến tột cùng là người nào, động cơ của hung thủ là cái gì, ta còn chưa có cách nào kết luận.”
“Ba người khả nghi nhất? Vì sao là ba? Trừ ta, Nhị tỷ bề ngoài rất khả nghi, còn lại hai người kia? Không, không thể nào là bọn họ.” Vẻ mặt Vân Trung Thịnh thoạt nhìn có chút bị đả kích, hắn là người thông minh, trải qua những nghi vấn nàng vừa đề ra, trong lòng hắn đã biết, người nào không có khả năng gây án, người nào có khả năng nhất, chẳng qua là suy đoán của nàng ngoài dự liệu của hắn, làm cho hắn không muốn tin tưởng đó là sự thật.
Vân Khê nhìn hắn một cái thật lâu, thở dài nói: “Cõi đời này không có việc gì là không có khả năng, có rất nhiều bí mật thường ẩn giấu sau những vẻ ngoài mà ngươi cho là không thể nào là nó, bất quá bây giờ cũng chỉ là nghi ngờ, còn có một chút mấu chốt vấn đề không thể nào giải thích rõ được.”
“Cô là nói đến những vết cào kia?” Sóng mắt Vân Trung Thịnh khẽ lay động.
Cùng người thông minh nói chuyện, đúng là dễ dàng.
Vân Khê gật đầu: “Hung thủ hao hết tâm tư chế tạo ra hiệu quả của lời nguyền Cửu Sát, mục đích đúng là muốn mượn lần nghe nhìn lẫn lộn này, trốn tránh trách nhiệm giết người, để mọi người không hoài nghi việc này là do người làm. Như vậy lúc hung thủ giết người, mỗi lần nhất định phải ứng nghiệm với lời nguyền Cửu Sát, bắt chước một số chi tiết phương thức lỳ thú giết người mà có người từng chứng kiến qua. Chuyện vừa mới phát sinh, thời gian quá ngắn, hung thủ muốn hạ thủ sẽ có tính mạo hiểm và nguy hiểm rất lớn. Hung thủ chẳng những muốn trong thời gian ngắn như vậy, để tránh tầm mắt mọi người mà giết người, còn muốn trong cùng một lúc bắt chước phương thức kỳ thú giết người, nếu không có tính toán tinh vi, căn bản không thể nào hoàn thành, trừ phi trên đời này thật sự có cái gọi là nguyền rủa tồn tại.”
“Cô nói rất đúng, hung thủ vì muốn để ứng nghiệm lời nguyền Cửu Sát, nhất định phải bắt chước phương thức giết người của kỳ thú, nhưng là hôm nay thời điểm Thất tỷ chạm trán kỳ thú, mọi người chúng ta đều tránh rồi, nàng đến tột cùng đụng phải kỳ thú như thế nào, cũng không ai biết. Dưới tình huống này, hung thủ có thể hay không buông bỏ kế hoạch ban đầu, thay đổi sách lược giết người?” Vân Trung Thịnh phân tích.
Vân Khê gật đầu: “Không loại bỏ khả năng này, cho nên chúng ta muốn nhanh chóng biết hung thủ là người nào, biện pháp tốt nhất, chính là nhanh chóng để cho hung thủ tiếp tục đi ra ngoài giết người, sau đó thừa dịp hung thủ đang tập trung giết người, tại chỗ vạch trần diện mạo đích thực của hung thủ.”
“Cho nên, ngươi cố ý đi ra ngoài, chính là muốn tạo ra cơ hội cho hung thủ hạ thủ?” Vân Trung Thịnh tuấn dật cười yếu ớt.
Vân Khê không nói, thật ra là nàng có tư tâm, đúng thật là nàng tò mò về hung thủ, nhưng chẳng qua chỉ là tò mò mà thôi.
Hai người đột nhiên ngừng nói rất đúng lúc, ai cũng không mở miệng nói chuyện lại, cùng chìm vào đăm chiêu.
Thời gian từng chút trôi qua, đêm càng ngày càng sâu, hết thảy yên lặng như tờ.
Trong hành lang mọi người có chút không chịu được, cuối cùng mạnh ai nấy về phòng riêng hoặc phòng khách nghỉ ngơi, Thất tiểu thư thì cùng Đại tiểu thư cùng Tứ tiểu thư làm bạn, đi về phòng ngủ để ngủ, vón đại đường vẫn còn huyên náo, chỉ một thoáng lại trở nên trống rỗng.
“Ta để cho hạ nhân chuẩn bị một phòng khách, cô cũng đi nghỉ ngơi đi.” Vân Trung Thịnh nhìn Vân Khê che đi nét buồn ngủ trong mắt, liền đề nghị.
Vân Khê ngáp một cái, gối lên cánh tay, hướng trên bàn đá nằm úp sấp xuống. Vị trí của bọn họ hiện tại, đối diện sương phòng của Thất tiểu thư, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng có thể trước tiên nhìn thấy độngt ĩnh trong phòng.
“Không cần, lúc này là thời điểm mọi người đi ngủ, cũng là thời điểm hung thủ dễ hạ thủ nhất, ta dám cam đoan, hung thủ sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt này đâu.” Vân Khê cự tuyệt hảo ý của hắn.
Vân Trung Thịnh gật đầu, hắn rất đồng ý với quan điểm của nàng, đây cũng là lý do vì soa hắn không rời đi, tiếp tục ở đây rung cây đợi thỏ.
“Vậy cô nhắm mắt ngủ một chút đi. Ta ở chỗ này nhìn, có việc gì sẽ gọi cô.” Hắn vừa nói, vừa cởi áo khoác long chồn bạc trên người đưa cho Vân Khê, có vẻ cứng ngắc, “Phủ thêm vào, không sẽ cảm lạnh.”
Vân Khê nhìn áo lông trong tay hắn, nhớ tới lúc trước Bát tiểu thư cùng hắn có phản ứng kì quái, tâm nàng run lên, chẳng lẽ là hắn thật có tâm tư gì đối với mình sao? Nếu không phải vậy, mấy ngày trước đây còn nhìn nhau bằng cặp mắt kẻ thù nhìn nhau, hôm nay vì sao đột nhiên biến đổi thành quan tâm nàng như thế?
Nàng mặc dù tự luyến, nhưng cũng không muốn đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, tự dưng lại lưu thêm nhiều phiền toái. Vì ngăn chặn những ý định không bình thường của hắn, nàng quả quyết cự tuyệt hảo ý của hắn, đem áo lông trả về: “Ta với ngươi không phải là rất thân thuộc, cho nên ngươi tốt nhất đừng làm mấy chuyện lấy lòng này, ta sở dĩ ở đây, thuần túy là đối với hung thủ tò mò mà thôi. Đừng quên ta đã nói, ngươi là nhi tử kẻ thù của ta, chúng ta không thể nào trở thành bằng hữu được.”
Tự ái nghiêm trọng bị đả kích, Vân Trung Thịnh ẩn nhẫn cắn răng, gương mặt trẻ tuổi nhất thời đen lại, hắn bực tức thu hồi áo lông, lạnh lung nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, người muốn làm bằng hữu của Vân Trung Thịnh ta chỗ nào cũng có, căn bản không có gì kì lạ!”
“Như vậy thì tốt!” Vân Khê nói.
“Hừ!” Vân Trung Thịnh quay lưng lại đi, mang theo vẻ mặt giận dỗi, không muốn nhìn lại nàng lần nữa.
Vân Khê nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn, đáy mắt ngược lại hiện lên nụ cười, người này thật là tâm tình bất định, làm cho người ta khó mà nắm bắt, còn có chút không được tự nhiên, bất quá so với lòng dạ âm hiểm hèn hạ của những kẻ tiểu nhân kia thì quang minh chính đại nhiều hơn rồi, cũng rất đáng yêu.
Trong mơ mơ màng màng, cơn buồn ngủ tập kích, Vân Khê gục trên bàn đá ngủ luôn, mà Vân Trung Thịnh thì vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía nàng, phối hợp với vẻ hờn dỗi.
Cho đến khi…..
“A!……..”
“Cứu mạng a!”
Trong sương phòng Thất tiểu thư đột nhiên truyền ra tiếng kêu cứu.
Vân Khê đột nhiên thức tỉnh, tại lúc này Vân Trung Thịnh cũng xoay người, hai người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhay, nhất tề quay đầu, nhìn về sương phòng đối diện bọn họ.
Bên trong sương phòng ánh nến mờ mờ, vẫn không có dập tắt, ánh nến chiếu vào trên màn cửa sổ màu trắng bằng giấy mỏng, phản chiếu ra một bóng dáng khổng lồ, đó là đầu sói, thân phi điểu!!!
Trong thiên địa, thoáng chốc ma âm tấu vang, cuồng ma loạn vũ.
A!
Vân Khê kinh hãi.
Đây rốt cuộc là quái vật gì?
Nhưng nếu xuất hiện là một con sói hay một con phi điểu, dù ít nhưng cũng không thể sợ, bởi vì ở Long Tường đại lục, thường nuôi phi điểu hoặc sói làm thú cưng hay là hình dáng huyễn thú, nhưng hết lần này tới lần khác xuất hiện chính là một con quái thú nửa sói nửa phi điểu, đây mới là điều đáng sợ nhất!
Bởi vì… từ xưa đến nay, trên đời này luôn luôn tồn tại dị tộc như vậy.
Vân Khê cùng Vân Trung Thịnh hai người cũng bị cảnh tượng được chứng kiến chấn nhiếp rồi, hai chân cắm rễ ngay tại chỗ, quên mất phản ứng.
Ở tại phòng khách khác, các công tử tiểu thư cũng nghe được thanh âm đó, lục tục chạy tới nơi này, tất cả mọi người thấy được một màn này, một người rồi tiếp một người, đều cùng lúc dừng bước, chỉ còn lại thanh âm hút không khí…
“Cứu…Mạng…a…!”
Thất tiểu thư liều mạng hét lên, thanh âm từ từ yếu dần…
Mọi người rổ cuộc hồi thần trở lại, các loại tiếng thét chói tai, tiếng kinh hô lien tiếp vang lên.
“Kỳ thú! Kỳ thú xuất hiện!”
“Lời nguyền! Lời nguyền ứng nghiệm rồi!”
Vân Khê đột nhiên hoàn hồn, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đị xông về sương phòng. Nàng nhất định phải thấy rõ ràng, rốt cuộc là quái vật gì đang tác quái, cõi đời này thật sự tồn tại dị tộc kỳ thúc sao?
Rầm!
Cửa sương phòng nặng nề bị đụng vỡ.
Cơ hồ là đồng thời, hình ảnh phản xạ bong dáng kỳ thú ở trên màn cửa sổ bằng giấy mỏng biến mất.
Trong sương phòng, chỉ còn lại có một màn máu tanh.
Vân Khê rõ ràng nhìn thấy, thi thể Thất tiểu thư ngã trên mặt đất, hai mắt nàng lồi ra dữ dội, tràn đầy vẻ hoảng sợ, cổ của nàng vặn vẹo dị dạng, trên cổ để lại hư hư thực thực
Vết cắn của răng sói, tràng diện bạo lực đầy máu tanh, nhìn mà giật mình.
Vân Khê nhìn cả căn phòng, phát hiện Đại tiểu thư cùng Tứ tiểu thư ngủ say ở trên giường, bất tỉnh nhân sự. Trừ lúc đó ra, căn bản không thấy thân ảnh kỳ thú.
Tới vô ảnh, đi vô tung.
Thần bí như thế.
Chẳng lẽ thật sự là lời nguyền Cửu Sát?
Vân Khê dao động, lời nguyền Cửu Sát từ từ xâm chiếm lấy suy nghĩ của nàng, cho đến khi nàng ngửi thấy được trong không khí có mùi thơm dặc thù nào đó.
Là mê hương, một loại mệ hương đặc chế.
Nhưng nếu thật sự là kỳ thú giết người, vì sao lại phải sử dụng mê hương?
Trong lòng Vân Khê tràn đầy nghi ngờ.
“Thất muội!”
“Thất tỷ!”
ở phía sau của nàng, mọi người lục tục tới, vọt tới bên cạnh Thất tiểu thư.
Hiện trường không khí thoáng cái lâm vào bi thương, âm trầm cùng sợ hãi.
Lời nguyền Cửu Sát, lại là thật!
Kỳ thú trong truyền thuyết thật sự xuất hiện.
Lần này, giết người trước mặt mọi người, không còn bất cứ nghi ngờ nào nữa.
“Thất muội đâu? Vừa mới xảy ra chuyện gì?” Nhị tiểu thứ tới trễ một bước, lướt qua đám người, đợi khi thấy hình dáng Thất tiểu thư đã chết, hai mắt nàng trợn trắng, bị làm cho sợ đến nỗi bất tỉnh nhân sự tại chỗ.
Vân Mạch Thiên cũng vừa vặn ngay lúc này chạy tới, kịp thời tiếp được nàng.
“Nhị muội! Nhị muội! mau tỉnh lại! Có ai không, mau truyền đại phu!” Vân Mạch Thiên dời hướng về phía hạ nhân hô lớn.
Mới vừa chết một, hiện tại một lại té xỉu, hiện trường rối loạn.
Lúc này, Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư ngủ say trên giường rổ cuộc cũng tỉnh lại, thấy một màn trước mắt, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó cả kinh, sau nữa là sợ hãi và bi thống.
Đợi đến khi phủ đệ khôi phục lại yên tĩnh, đã là lúc nửa đêm.
Lấy vợ chồng Đại tiểu thư cầm đầu, mọi người tụ lại một chỗ, không khí phá lệ ngưng trọng.
Đang lúc mọi người nhìn soi mói, Vân Mạch Thiên đứng lên, đau lòng nói: “Ta thật xin lỗi mọi người, nếu không phải ta đem tượng đồng Cửu Sát ra, để cho mọi người cùng nhau xem xét, Ngũ đệ, Lục muội cùng Thất muội cũng sẽ không bởi vì lời nguyền Cửu Sát mà vô tội bỏ mạng. Chuyện này xem như là đã điều tra xong, ta sẽ chủ động hướng mẫu thân đại nhân xin tội, vô luận trách phạt như thế nào, ta đều nguyện ý tiếp nhận.”
“Tỷ phu, chuyện này không liên quan tới huynh, huynh lúc ấy có ngăn cản Ngũ đệ cùng Lục muội bọn họ, là bọn họ không nghe, không nên đi sờ tượng đồng, mới dẫn đến bi kịch phát sinh. Thất muội cũng là vì tra tìm hung phạm, mới dùng thân mạo hiểm, cuối cùng tận mệnh. Nói cho cùng cũng là lời nguyền Cửu Sát hại bọn họ, cùng tỷ phu không có một chút quan hệ nào.” Tứ tiểu thư nói.
Mấy người còn lại cũng rối rít đồng ý.
Đại tiểu thư cũng đi theo đứng lên nói: “Cửu Sát sát nghiệp nặng nề, ta quyết định đem nó đưa đi Vân Huyễn điện, do ba vị Phạm Ân tự đại sự vì nó tụng kinh siêu độ. Nếu như có thể, sẽ phá hủy nó, không thể giữ nó nữa, khiến cho nó tiếp tục hại người. Chuyện về Cửu Sát, một đoạn sự kiện xảy ra này, ngay bây giờ ta sẽ đi Vân Huyễn điện bẩm báo mẫu thân đại nhân chuyện đã xảy ra, các ngươi tất cả cũng nên tự mình trở về đi thôi.”
Mấy người lục tục đứng dậy, tính toán rời đi.
Vân Khê đột nhiên lên tiếng, nói vào trong mọi người: “Chờ một chút! Chuyện này căn bản vẫn chưa kết thúc.”
“Vân Khê cô nương, lời này của cô là có ý gì?” Đại tiểu thư hỏi.
Vân Khê không nhanh không chậm nói: “Ý của ta là, cái chết của Thất tiểu thư, chưa chắc là vì lời nguyền Cửu Sát. Trong lúc này có rất nhiều nghi vấn, không thể vọng động suy đoán kết luận. Dù sao, mọi người đến xem kỳ thú, chỉ là nhìn thấy một bóng dáng mà thôi, ai cũng không đích thực nhìn thấy thân thể thực sự của nó.”
“Bóng dáng chẳng lẽ còn không đủ?” Tam công tử hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên chưa đủ! Bóng dáng có thể nguy tạo ra được, giống như thế này….” Vân Khê dạo bước đến một giá cắm nến phía trước, hai tay va chạm, tạo ra một ảo ảnh, nàng nâng cằm, hướng về phía một mặt tường trắng nói, “Các ngươi nhìn thấy gì?”
“Là ưng! Là một con chim ưng!” Bát tiểu thư ngạc nhiên kêu lên.
Mọi người thấy một ít hình ảnh chim ưng vũ cánh này hiện ra ở trên tường, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vân Khê tự tin cười nói: “Không tệ! Ta chỉ làm ra một số động tác nho nhỏ, lại làm cho mọi người thấy được những vật vốn không tồn tại, như vậy tại sao không thể suy đoán, chúng ta ở ngoài phòng nhìn thấy qua cũng chỉ là hình bóng kỳ thú giả thì sao?”
“Nhưng nếu như là giả dối, Thất tỷ của ta là chết như thế nào? Là ai giết nàng? Vể thương ở cổ nàng lại là chuyện gì xảy ra?” Vân Trung Thịnh nghi ngờ.
“Điểm này, trước mắt ta còn không biết. Nhưng ta thủy chung vẫn không tin là kỳ thú giết người, bởi vì mới vừa rồi ở bên trong phòng ta ngửui thấy được mùi thơm của một loại mê hương kỳ lạ, thử hỏi nếu như kỳ thú muốn giết người, vì sao còn muốn dùng mê hương? Chẳng lẽ nó cũng có trí tuệ của nhân loại, hiểu được trước tiên phải đem hai người còn lại trong phòng làm cho hôn mê, sao đó thì giết người?” Vân Khê chê cười.
“Cái gì? Mê hương? Ta tại sao laị không có ngửi thấy được?” Tam công tử lắc đầu, hỏi những người khác, những người khác cũng rối rít nói không có ngửi thấy được.
“Loại mê hương này tồn tại trong thời gian có hạn, thời điểm thứ nhất ta đi vào phòng, mùi thơm của mê hương còn lưu lại, đợi đến thời điểm các ngươi chạy tới, nó đã hoàn toàn biến mất. Các ngươi không có ngửi thấy được mùi thơm, cũng chẳng có gì lạ. cho dù các ngươi không có ngửi thấy được, điều này cũng không cần gấp gáp, nhưng Đại tiểu thư cùng Tứ tiểu thư hai người hôn mê, đủ để nói rõ vấn đề, các nàng là trúng mê hương, cho nên mới ngủ say như chết vậy. Ngay cả việc các nàng ngủ cùng với người đã chết, các nàng cũng không biết.” Vân Khê nói.
Đại tiểu thư cùng Tứ tiểu thư hai người trên mặt chần chờ, làm cho mọi người càng ngày càng tin vào lời nói của Vân Khê, mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không khí quỷ dị.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tiếp tục điều tra hung phạm, hay là….” Cửu công tử chần chờ nói, thật ra trong lòng mọi người đều nghĩ như hắn, hi vọng chuyện này đến đây ngừng lại, cũng không muốn tiếp tục truy xét ra nữa.
“Còn có một sự kiện, cần chứng thực, đó chính là trước khi chết kỳ thú Thất tiểu thư đụng phải rốt cuộc là cái gì? Có phải hay không kỳ thú là một đầu lang thân điểu?” Vân Khê lại nói, thật ra thì đáy lòng nàng có chút ít lo lắng nhỏ, nếu như là Thất tiểu thư trước khi chết đụng phải chính là kỳ thú kia, thật sự là có kỳ thú đầu lang thân điểu, kia không phải là lại thêm lần nữa ứng nghiệm lời nguyền Cửu sát trong truyền thuyết sao?
Nói tới đây, đáy lòng của mọi người nổi lên rung động nho nhỏ, bọn họ cũng rất muốn biết trên cõi đời này rốt cuộc là có hay không có kỳ thú tồn tại.
“Chuyện này ta sẽ trực tiếp xin chỉ thị của mẫu thân đại nhân, xem một chút nàng nói như thế nào, tất cả mọi người trước đừng làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.” Đại tiểu thư nói.
Mọi người gật đầu, đồng ý với cách làm của nàng, tự mình tản ra.
Rời khỏi phủ đệ của Thất tiểu thư, Vân Khê lén lút đi đường vòng, đến Hương Lâu.
Giờ phút này sắc trời còn sớm, Hương Lâu rất an tĩnh, Vân Khê cơ hồ không có đụng phải người nào, thuận lợi tìm thấy một đôi mắt thâm quầng chưa hết buồn ngủ của Vân Dương.
“Tiểu thư, người làm sao lại tới đây lúc này? Tôi đây vừa mới ngủ được có một lát.” Vân Dương đêm nàng dẫn tới phòng của hắn.
“Ta so sánh với ngươi còn buồn ngủ hơn, cả một đêm thức trắng.” Vân Khê tự nhiên ngồi xuống, rót nước trà vào chén, nói, “Đêm hôm qua Thất tiểu thư lại bị giết, ta nghĩ tìm người biết rõ câu chuyện, cho nên tìm đến ngươi.”
Vân Dương tinh thần rung lên, mỉm cười nói: “Tiểu thư có việc, xin cứ phân phó.”
Vân Khê nghiêm mặt nói: “Ngươi đi giúp ta hỏi thăm, ba vị đại sự đến từ Phạm Ân tự, gần đây thường đi đâu, nhu cầu cấp bách của ta là muốn biết rõ hết thảy về bọn họ.”
“Tốt, không thành vấn đề. Vân Huyễn điện thường xuyên có rất nhiều nữ nhân đến chơi, ta để cho các tiểu tử thông minh vận động linh cơ một chút, từ trong miệng các nàng thám thính chút tin tức.”
Vân Khê gật đầu: “Có tin tức của đại ca ta không?”
Vân Dương yên lặng bất động.
Chính là Tư Quá điện – địa phương dùng để trừng phạt tộc nhân phạm sai lầm, địa phương này nơi nào lại dễ dàng cho ngoại nhân tiếp xúc đến? Cũng không biết ca ca có hay không ở Tư Quá điện chịu khổ…
“Cho ta mượn giường ngủ một chút, có tin tức gì thì mau sớm thông báo cho ta biết.” Vân Khê duỗi lưng một cái, nhịn một đêm, thật sự có chút chịu không được rồi, không nói hai lời, chiếm dụng giường của Vân Dương.
Vân Dương ngây người ngay tại chỗ, mãnh liệt lau mồ hôi, nàng không phải là không đem hắn coi như một nam nhân bình thường rồi chứ?
Lặng yên đóng cửa lại, hắn không thể làm gì khác hơn là rời đi chiếc giường ấm áp của mình, cưỡng ép mình đi làm việc.
Hắn vừa rời đi, tiểu Mặc liền từ Ngọa Long Cư bò ra ngoài, chui vào trong chăn của Vân Khê.
“Mẫu thân, ta thật giống như có chút nhớ được món bảo khí kia là cái gì rồi, bất quá còn phải nhìn kỹ lại một lần mới có thể xác định, người có thể hay không mang ta đi nhìn lại món bảo khí đó không?”
“Ừ, mẫu thân hiện tại rất muốn ngủ, chờ ngủ xong tỉnh lại rồi nói sau. Con bây giờ ngoan ngoãn nằm trên giường cho mẫu thân.” Cánh tay Vân Khê bao bọc, đem cả người nhi tử nhét vào trong ngực, coi như là gối ôm nhỏ, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Vẫn là con cái nhà mình tốt nhất, là áo bông nhỏ tri kỷ của mẫu thân. Chờ Tiểu Nguyệt Nha trưởng thành, nàng sẽ có hai cái áo bông ấm áp rồi.
Tiểu Mặc vui mừng cười khanh khách, uốn mình bất động trong ngực mình, trưng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Mẫu thân, người có phải hay không lại nghĩ đến phụ thân rồi?”
Vân Khê nhắm hai mắt, khóe môi không tự chủ cong lên: “Còn con? Có nghĩ đến phụ thân không?”
“Dĩ nhiên là có a!” Tiểu Mặc không chút nghĩ ngợi nói, “Bất quá không sao, hiện tại phụ thân không có ở đây, ta sẽ bảo vệ mẫu thân cùng muội muội.”
Vân Khê hiểu ý nở nụ cười, chỉ cảm thấy vật nhỏ trong ngực nóng hổi, bỏng rát như là trong lòng nàng có một đoàn lửa nóng thật sự vậy.
Hâi mẹ con ôm nhau ngủ một giấc, chờ khi…tỉnh lại, đã là lúc xế chiều.
Vân Dương đã sớm chờ chực ở cửa, đến đây thông truyền tin tức.
“Như thế nào? Có tin tức gì không?” hết thảy khôi phục nguyên trạng giống như trước khi Vân Dương đi, Tiểu Mặc một lần nữa trở lại Ngọa Long Cư, không phải là không tin tưởng Vân Dương, chẳng qua là ít một người biết, sẽ ít đi một phần phiền toái.
“Đã hỏi thăm được tin tức, cung chu xin ba vị đại sư đi trước đến phủ Đại tiểu thư, nói là vì siêu độ cho món đồ Cửu Sát đó, trùng hợp trong lúc này, bọn họ hẳn là đã đến phủ đệ của Đại tiểu thư.”
“Nhanh như vậy?” Ánh mắt Vân Khê sáng lên, chỉ cần có thể nhìn thấy ba vị đại sư, nàng sẽ có biện pháp hiểu rõ chi tiết hành trình của họ.
“Ngoài ra còn có một sự kiện, nghe nói cung chủ đem việc điều tra lời nguyền Cửu Sát giao cho tiểu thư người phụ trách, cung chủ nói chỉ cần tiểu thư có thể điều tra rõ chân tướng chuyện này, truy tìm hung phạm, cung chủ đặc xá thân phận nhất tộc của người, để người chính thức gia nhập vào Vân Huyễn điện, hơn nữa còn được tham gia kỳ tổng thi tuyển tư chất Thánh nữ. Mặt khác, nàng còn nói, lúc nào tra ra hung phạm, lúc đó Thiên công tử có thể rời đi Tư Quá điện.”
“Cái gì? Để cho ta chịu trách nhiệm điều tra hung phạm?” Vân Khê rất kinh ngạc, “Cái kia nàng có nói hay không, nếu như ta không có cách nào tra ra hung phạm, sẽ có hậu quả gì?”
“Cái này không có nghe nói, người có thể đi hỏi Thịnh công tử, nghe nói hắn là người hướng cung chủ cùng cao thủ Vân Huyễn điện đề cử người.”
Vân Khê kinh ngạc lần nữa, luôn luôn có gió thổi mưa giông trước cơn bão, là một loại dự cảm không tốt.