Chương : Long Thiên Tuyệt nổi giận! Editor: Huyen Nghien Vân Khê đẩy Long Thiên Tuyệt ra, giọng nói lãnh mạc: “Ta không sao, không được đi theo ta nữa!”
Long Thiên Tuyệt trầm mặc, phượng mâu thâm thúy nhìn nàng hồi lâu, hắn không tiếng động thở dài: “Tiểu Mặc cũng là hài tử của ta, ta sẽ không thờ ơ đứng nhìn”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, vạt áo màu đen ở giữa không trung làm nên góc độ hoàn mỹ, thân ảnh của hắn từ từ xa dần, rất nhanh biến mất ở trong màn đêm.
Bên trong xe ngựa, lời nói lạnh như băng của nữ tử cất lên, hơi thở đàn hương nồng nàn từ miệng phun ra: “Theo dõi cẩn thận bạch y nữ tử kia cho ta, tìm cơ hội giết nàng!”
“Dạ, tôn giả đại nhân!” Hồng y nữ tử cầm đầu mặt không đổi sắc đón lệnh.
Xác định Long Thiên Tuyệt thật sự rời đi, Vân Khê nhẹ nhàng chau mày, xoay người tiếp tục tìm đường đến khách điếm nơi đám người Hắc Phong trại đang ở.
Vì muốn dàn xếp đám người Lý Lộc, ban ngày nàng đã lấy bạc mua trọn khách sạn này. Dĩ nhiên, bạc không phải là cho không, coi như là nàng bỏ vốn để đám người Lý Lộc giúp nàng xử lý chuyện làm ăn của khách sạn, hơn nữa lệnh cưỡng chế bọn họ trong vòng một năm giúp nàng lấy lại ít nhất gấp hai lần tiền vốn. (ặc ặc)
Đám người Lý Lộc kêu khổ liên tục, bọn họ đầu tiên là vứt bỏ tiền làm đạo tặc, hiện tại còn vứt bỏ nghề đạo tặc để hoàn lương, thật có thể nói là biến đổi bất ngờ a!
Tìm được đám người Lý Lộc rồi, Vân Khê đem kế hoạch của mình kể ra, ra lệnh cho bọn họ cả đêm chuẩn bị đồ nàng cần. Đám người Lý Lộc nghe nói Tiểu Mặc đã xảy ra chuyện, mọi người oán giận không dứt. Sống chung mấy ngày, bọn họ sớm đối với Tiểu Mặc có tình cảm, nay Tiểu Mặc xảy ra chuyện, mọi người lập tức la hét muốn tiêu diệt Tụ Bảo đường, cứu Tiểu Mặc ra.
Rời khỏi khách điếm, trên vầng trán mịn màng của Vân Khê đã nhiễm một tầng mồ hôi lạnh, vết thương nơi ngực mơ hồ đau nhức, so với vừa rồi càng thêm nghiêm trọng. Nàng vốn nên tìm Long Thiên Tuyệt tính sổ, dù sao thương thế của nàng cũng là hắn gây ra, nhưng nàng cũng đã đâm hắn một châm, coi như là huề nhau.
Nàng chẳng qua là thật tò mò, thực lực Long Thiên Tuyệt rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào, nơi đó rõ ràng là tử huyệt, nhưng tại sao nàng đâm một châm vào phía sau, hắn vẫn bình yên vô sự, còn có nàng hạ phấn ngứa ở trên người hắn, tựa hồ đối với hắn cũng không có tác động lớn. Người nam nhân này, thật sự quá thần bí, quá sâu không lường được rồi!
Đêm, càng ngày càng tĩnh lặng.
Dựa vào xúc giác cùng giác quan nhạy cảm của nàng, nàng cảm thấy chung quanh có một cỗ sát khí nồng đậm đang đến gần.
Sẽ là ai chứ?
Hết lần này tới lần khác lại chọn thời điểm nàng bị thương tới ám sát nàng, nàng phải cảm thán đối phương có vận khí thật tốt!
Nàng tiếp tục đi về phía trước mấy bước, trong lúc bất chợt, mấy người bịt mặt mang hồng y, to lớn như chim từ trên trời giáng xuống, người còn chưa rơi xuống, hàng chục mũi tên đen nhọn đồng loạt hướng người nàng bắn tới.
Tại thời điểm đó, vóc dáng Vân Khê nhanh nhẹn đi qua, thân hình linh hoạt nhanh chóng tránh phải tránh trái, chật vật thoát khỏi vòng mũi tên nhọn bay vụt đầu tiên. Miệng vết thương lần nữa bị khẽ động, bên môi của nàng nôn ra một búng máu, lại bị nàng bất động thanh sắc nuốt xuống trở về, để tránh lộ ra sơ hở, làm cho đối phương biết được nhược điểm của nàng.
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết ta?”
Nữ nhân cầm đầu che mặt lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng được biết! Nhận lấy cái chết đi!”
Vân Khê thở dốc một hơi, lại là mũi tên nhọn hướng chính diện nàng bắn tới, người cầm đầu mặc hồng y bịt mặt mang theo cùng hai người còn lại vây quanh phía sau nàng, đầu nhọn kiếm trong tay lóe lên, hướng thẳng tới Vân Khê mà đâm. Nhìn thân hình của các nàng, rõ ràng là những nữ tử, mà theo hình thái huyền khí từ trên người các nàng mà phán đoán, hẳn là ba cao thủ Tử Huyền!
Đổi lại trong ngày thường, đừng nói là ba tên Tử Huyền cao thủ, chính là mười tên Tử Huyền cao thủ, nàng cũng không hề sợ hãi, nhưng hôm nay, nàng bị thương nặng, tuyệt đối không cách nào đồng thời ứng phó nhiều Tử Huyền cao thủ như vậy.
Xuất động nhiều cao thủ có Huyền giai cao để đối phó một mình nàng, thật đúng là coi trọng nàng rồi, số lượng người muốn giết nàng thật là đông đảo a!
Ánh mắt nàng trầm xuống, trong tay nháy mắt hiện ra ba viên thuốc, mỗi một viên đều là tăng Huyền đan. Tăng Huyền đan là thuốc cấm, công dụng là tăng Huyền lực trên người, Huyền lực có thể ở trong nháy mắt tăng vọt gấp mười lần, thời gian kéo dài chừng một canh giờ, nhưng loại thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, đối với thân thể có thể phản hệ (đánh ngược lại) rất mạnh.
Nàng hiện tại tính toán dùng liên tục ba viên, cũng chính là làm cho Huyền lực của nàng trong nháy mắt tăng vọt ba mươi lần, có thể thấy, tác dụng phụ của tăng Huyền đan, sau này đối với thân thể của nàng sẽ tạo thành bao nhiêu thương tổn. Bất quá, nàng không có lựa chọn nào khác, nàng không thể chết được, nàng còn muốn giữ lại tánh mạng đi cứu nhi tử! Cho dù hiện tại có di chứng, nàng cũng đã sớm không hối tiếc, nàng nhất định phải gắng gượng qua đi, nhi tử còn đang chờ nàng!
Hoàn thuốc sắp vào miệng thì trong nháy mắt, “Bốp” một cái có một đạo huyền khí vô hình từ nơi xa tới đây, mạnh mẽ đánh vào cổ tay của nàng, khiến cho ba viên tăng Huyền đan trong tay nàng nhất tề bay ra ngoài.
Trước mắt một trận bùng nổ, màu đen càng dày.
Ngước mắt nhìn, Vân Khê thấy được rõ ràng một thân ảnh màu đen cao lớn chắn trước người của nàng. Cánh tay hắn huy vũ đến đâu, gió nổi lên như cuồng phong, thế đến không thể đỡ. Tất cả mũi tên nhọn cũng bị cản trở về, hắn trở tay nắm thắt lưng của nàng, mang theo nàng xoay người chuyển động, lần nữa huy chưởng, đem ba vị cao thủ Tử Huyền có ý muốn đánh lén nàng một chưởng đánh bay!
Long Thiên Tuyệt trong mắt sát cơ chợt hiện, trên mặt tựa như bao phủ một tầng huyền Sương, ôm lấy eo của Vân Khê, đột nhiên nhảy dựng lên, thẳng tắp nhảy lên cao cách mặt đất vài chục trượng, rồi vững vàng rơi vào trên nóc nhà cách đó không xa.
“Nàng không sao chứ?” Hắn khẩn trương ngưng mắt nhìn Vân Khê trong ngực, nhìn dung nhan nàng càng thêm trắng bệch, mâu quang lóe lên, là tự trách mình, là ôn nhu chợt lóe lên rồi biến mất.
Vân Khê lắc đầu, mâu quang thu liễm, trong lòng thật giống như nếm ngũ vị (mặn,đắng,ngọt,chua,cay), nói không ra lời.
Long Thiên Tuyệt vịn nàng ngồi xuống, con ngươi thâm trầm chuyển động, ánh sáng lạnh quét về phía hơn mười người nữ nhân che mặt bên dưới, lạnh lùng quát lên: “Ở trên đời này, trừ phi ta chết, bằng không không ai có thể đả thương một sợi tóc của nàng!”
Ống tay áo của hắn vung lên, khí thế kinh người điên cuồng phát ra tứ phía như những con sóng mãnh liệt, không tới chốc lát, cả con đường cái hoàn toàn bị khí thế của hắn bao phủ!
Khí thế kia tựa hồ tụ lực như những dòng sông hùng vĩ, bài sơn đảo hải, còn có vô số bôn lôi thiểm điện (sấm sét) vừa nhanh vừa mạnh, vô tình tàn sát bừa bãi cả con đường cái!
Trên nóc nhà cao cao, trong màn đêm vô biên vô hạn, Long Thiên Tuyệt thân thủ cao ngất phảng phất cùng bóng đêm như hòa hợp thành một, tỏa ánh hào quang, vạt áo nhẹ nhàng lay động, khuôn mặt anh tuấn đủ khiến người trong thiên hạ ngất ngây, giờ phút này đang tản ra khí chất âm hàn lạnh như băng, đủ đóng băng tất cả các vật trong vòng một trăm bước.
Lúc này Long Thiên Tuyệt, thoáng như thần tiên trong trẻo, nhưng mang theo sát khí hủy thiên diệt địa!
Giờ khắc này, hắn thật sự tức giận rồi!