“Nhạc phụ đại nhân, chúng ta chẳng phải đang vội lên đường hay sao, không cần phải nhiều lời với loại người vô vị này.”
Cung chủ địch ý rõ rành rành, Long Thiên Tuyệt liếc qua là thấy. Nếu đối phương mang địch ý với nhạc phụ đại nhân, nói vậy sẽ chẳng đối xử tử tế gì với Khê Nhi, lo lắng cho ái thê, thoáng cái hắn liền liệt kê đối phương vào hàng ngũ bài xích.
“Nhạc phụ đại nhân?” Cung chủ ánh mắt liếc qua, đem Long Thiên Tuyệt một phen đánh giá, từ sau khăn sa dày hừ lạnh một cái: “Thì ra ngươi chính là trượng phu của tiểu tiện nhân Vân Khê kia?”
Thanh âm lạnh lùng trong miệng, lộ ra ghen ghét, vết thương trên mặt nàng càng ngày càng nặng thêm, đến nay còn không có dấu hiệu hồi phục, tất cả đều do Vân Khê ban tặng. Cũng vì nàng hao tổn công lực thâm hậu,mới có thể chống đỡ đến bây giờ, nếu đổi lại là người thường, cả khuôn mặt đã sớm nát bét.
Vân Khê……
Cung chủ giơ tay lên che mặt mình, đáy mắt hận ý càng thêm nồng đậm.
“Tiểu tiện nhân” ba chữ vừa thốt ra, đồng thời kích thích Long Thiên Tuyệt cùng phụ tử Vân Mộ Phàm ba người, bọn họ một người là trượng phu Vân Khê, một người là phụ thân Vân Khê, còn có một người là thân huynh trưởng Vân Khê, nghe thấy có người chửi bới vợ con của mình, nữ nhi của mình, muội muội của mình, bọn họ làm sao có thể không căm tức?
“Nhạc phụ đại nhân, ngài có nghe thấy vị nào đó nói cái gì không, làm sao có thể bốc mùi như vậy?” Khẽ phẩy phẩy, Long Thiên Tuyệt mặt nhăn mày nhó, chun mũi lại, cặp đồng đen thâm thúy tản ra giống như ba quang, âm u lạnh lẽo dưới đáy mắt cũng không thể che hết.
Vân Mộ Phàm lạnh lùng nhếch mép, nói: “Làm sao không nghe thấy được đây? Có người miệng phun ra toàn phân, thối như vậy thật khó ngửi!”
Cung chủ sắc mặt lập tực tái xanh.
Đôi cha vợ con rể cũng không thèm để ý đến phản ứng của nàng, tiếp tục người tung kẻ hứng.
“Nhạc phụ đại nhân khứu giác thật nhạy cảm, một câu là chính xác, có thể giải thích được nghi ngờ của tiểu tế, tiểu tế xin bái phục. Nghĩ tới Long Thiên Tuyệt ta xông pha giang hồ nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ngửi thấy mùi thối kinh khủng đến thế, ta quả thật là cô lậu quả văn. Vẫn chỉ có nhạc phụ đại nhân tư lịch giang hồ, nhìn ra rõ ràng, tuệ nhãn như đuốc, tiểu tế cảm thấy không bằng…..” Long Thiên Tuyệt vẻ mặt khâm phục.
Vân Mộ Phàm vuốt vuốt cằm, ưu nhã cười nói: “Ha ha, lão phu đời này có hạng người nào chưa từng gặp qua? Loại người giống ả ta miệng phun ra đầy phân, nhìn qua không thiếu, bất quá có được mùi thối kinh thiên động địa như vậy ngoài ả ta thì không có ai khác! Đúng là băng dày ba thước, muốn tu luyện đến cảnh giới cao như vậy cũng không dễ dàng gì, làm khó mười vị phu thị của ả rồi, phải chịu đựng ả đến mấy chục năm. Thảm kịch nhân sinh cùng lắm cũng chỉ đến vậy mà thôi!” (TM: vỗ bàn chửi hay lắm.. Nào, tiếp!)
“Vân Mộ Phàm, các ngươi không nên quá đáng!” Cung chủ mặt từ trắng chuyển hồng, nàng tức giận đến phát run, khăn sa dày trước mặt xộc xệch trong gió.
Đôi cha vợ con rể vẫn không để ý tới nàng, tiếp tục người tung kẻ hứng.
“Nhạc phụ đại nhân nói quả là đạo lý! Tiểu tế tại sao không nghĩ ra một tầng ý nghĩa như vậy chứ? Chính là lão ngài có tâm tư cơ mẫn, suy nghĩ chu toàn, ngài đúng là tấm gương cho tiểu tế noi theo!” Long Thiên Tuyệt vẻ mặt hiện lên càng thêm khâm phục.
Vân Trung Thiên vốn định nói chút gì đó, vì muội muội báo thù, lại thấy phụ thân đại nhân cùng muội phu hai người một hát một vỗ tay, trò hay liên tiếp, cơ hội để hắn chen vào cũng không có cửa. Nghe Long Thiên Tuyệt liên tiếp nịnh hót, không chút nào che dấu vuốt mông ngựa, hắn không khỏi lặng thinh, trong lòng tự nhủ ngươi muốn nịnh hót phụ thân đại nhân cũng nên kín đáo một chút, có ai lại như ngươi, muốn người trong thiên hạ đều biết hết sao?
Vân Mộ Phàm híp mắt hưởng thụ những lời nói nịnh hót vang dội liên tiếp của con rể, hắn rất hưởng thụ. Đổi lại, nếu là người khác có ý xu nịnh hắn, hắn có lẽ sẽ sinh lòng chán ghét, nhưng với Long Thiên Tuyệt thì không như vậy, lúc hắn va chạm vài lần với Long Thiên Tuyệt xong, hắn liền đoán ra Long Thiên Tuyệt tuyệt đối không phải loại người tùy ý bắt bớ ai đó nịnh nọt. Vừa vặn ngược lại, Long Thiên Tuyệt cao ngạo quyết đoán, y tuyệt không phải loại người chuyên đi xu nịnh, một người như vậy mà cam nguyện ở trước mặt hắn bỏ xuống tự tôn cao ngạo, nguyện ý lấy lòng hắn, cái này so với bản chất có ý nghĩa rất lớn, đủ thấy nội tâm thâm trầm của y có vị nhạc phụ đại nhân này, quý trọng nữ nhi của mình, bản thân chẳng những không chán ghét, ngược lại vô cùng thích thú.
Trong lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt không thể không giả vờ nghiêm khắc, hắn ra vẻ nghiêm túc nói: “Tiểu tử nhà ngươi, đừng vội ở trước mặt lão phu đùa bỡn tâm tư vuốt mông ngựa, lão phu há lại là loại người bị tùy ý xu nịnh vài câu là không nhìn ra trời đất sao?”
Long Thiên Tuyệt nặng nề vỗ đùi, lắc đầu thở dài: “Nhạc phụ đại nhân chính là nhạc phụ đại nhân, liếc qua đã thấy ta có ý vuốt mông ngựa. Nếu đổi lại là những người khác, đã sớm lâng lâng, tìm không ra đông tây nam bắc rồi. Cũng chỉ có nhạc phụ đại nhân ngài cơ trí như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể giữ vững đầu óc tỉnh táo thanh tịnh, ai cũng đừng mơ tưởng lừa gạt qua mắt ngài, ngài thật là……Thật là quá thần kì rồi! Từ cổ chí kim, vài vạn năm qua, từ bắc đến nam, từ nam đến bắc, cả Long Tường đại lục, Ngạo Thiên đại lục có biết bao nhiêu người cơ trí, nhưng thử hỏi có bao nhiêu người có thể bì kịp nhạc phụ đại nhân tuệ nhãn như đuốc, cao chiêm viễn chúc (nhìn xa trông rộng)? Tiểu tế quyết định, kể từ hôm nay sẽ coi nhạc phụ đại nhân là tấm gương cho bản thân, vô luận việc lớn việc nhỏ, cũng muốn hướng theo người học tập theo, mong nhạc phụ đại nhân chớ ghét bỏ tiểu tế ngu dốt, vui lòng chỉ giáo!” (PT: anh Tuyệt quá bựa rồi =.=!… TM: rùng mình gió to quá)
Phát chém gió này (nguyên văn tác giả =’= TM: ngay cả tác giả cũng không chịu được) khiến cả người Vân Mộ Phàm sung sướng, hắn cười híp mắt vuốt cằm nói: “Ha ha, tùy thời tùy chốc có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, thanh tĩnh cái này quả chính xác. Các ngươi người trẻ tuổi dễ dàng kích động, nóng nảy, sau này cần học hỏi nhiều một chút mới có thể làm nên đại sự!” (PT: bác Phàm cũng tự kỉ quá đi @@, đúng là cà mè một lứa với anh Tuyệt =.=!)
“Nhạc phụ đại nhân dạy dỗ quá đúng, nghe vua nói một buổi còn hơn mười năm đọc sách, tiểu tế được hời không nhỏ!” Long Thiên Tuyệt nghiêm trang ôm quyền nói.
“Ha ha, đây tính là cái gì đâu! Lão phu lớn hơn ngươi mấy chục tuổi, nếu không có chút điểm tâm tư, thì như thế nào tự xưng là trưởng bối?” Vân Mộ Phàm từ từ có chút lâng lâng, tay vuốt cằm liền vỗ vai Long Thiên Tuyệt, khoảng cách cha vợ con rể càng kéo càng gần, hồn nhiên trở thành huynh đệ cùng chung chí hướng thật là tốt, kề vai sát cánh.
Vân Trung Thiên cùng Vân Mạch Thiên hai người liếc mắt nhìn nhau, toàn thân nổi da gà, đây đúng là một đôi cha vợ con rể cự phẩm, không biết xấu hổ là gì, một tâng bốc lên tận mấy, liên miên không dứt, một đón ý hùa theo, mặt không đỏ thở không gấp, cõi đời này còn có thể tìm đâu ra đôi cha vợ con rể cực phẩm như vậy chứ?
Cha vợ con rể người hát kẻ đối, hàn huyên càng lúc càng sôi nổi, hoa hoa lệ lệ quên béng mất vị Cung chủ nào đó sắc mặt đang chuyển từ hồng sang xanh, hồn nhiên làm như không thấy gì.
“Ngươi ở đó chờ cho bổn tọa! Khoản sổ sách này một lát nữa tính với các ngươi! Chúng ta đi!” Cung chủ tự biết thực lực của mình không bằng Vân Mộ Phàm, nghĩ lại hắn ở Vân Huyễn điện, một thân một mình đại chiến chín vị Liên sứ, chỉ dùng vẻn vẹn một chiêu liền khiến cho chí vị Liên sứ đồng loạt bại trận, như vậy có thể thấy được, chỉ dựa vào thực lực của mười người bọn họ, căn bản không cách nào cùng hắn chống lại. Thay vì tiếp tục đấu khẩu đôi co, chẳng bằng tạm thời nuốt xuống cơn tức này, chờ những cao thủ Nội Tông tề tụ lại Hắc Mãng Sơn, nàng tìm cơ hội trả thù cũng không muộn.
Vân Mộ Phàm mâu quang trầm xuống, đưa mắt nhìn nhóm mười người Cung chủ hướng cửa khẩu đi tới, hắn hạ giọng nói: “Không nghĩ tới lần này cao thủ Nội Tông cũng xuất động, chuyện càng ngày càng phức tạp rồi, chúng ta hãy mau mau tìm được Khê Nhi, đề phòng bất trắc.”
Long Thiên Tuyệt đôi mắt khép dài lóe lóe tia sáng, ngưng thần nói: “Hắc Mãng Sơn địa hình phức tạp, không thể tự ý đi vào, hiện tại có người Vân tộc dẫn đường, chúng ta chỉ cần vững chắc đi theo bọn họ là có thể giảm bớt thương vong. Về phần Khê Nhi, nàng đặc biệt cho các người đến thành Bạch Tịnh tìm ta, nàng nhất định biết ta sẽ đi theo các người đến Hắc Mãng Sơn. Nàng cơ trí như vậy, nhất định dọc đường sẽ để lại cho chúng ta đầu mối. Chúng ta vừa đi vừa xem xét cần thận, có lẽ sẽ phát hiện ra. Chỉ cần men theo đầu mối Khê Nhi lưu lại, chúng ta rất nhanh có thể tìm ra nàng….”
“Không sai! Để cho cao thủ Vân Huyễn điện ở phía trước dẫn đường cho chúng ra, dọc đường đi có cơ quan cạm bẫy nào cũng có bọn họ dò đường cho chúng ra rồi. Đi, đuổi theo bọn họ!” Vân Mộ Phàm phất tay, dẫn dắt đoàn người hướng cửa khẩu đi tới.
Cung chủ vẻ mặt giận dữ, bước nhanh dẫn đầu đội ngũ, trong lúc vô tình đã gần kề lôi vực, nhưng lại hồn nhiên không biết, đáy lòng còn đang lăng trì Vân Mộ Phàm cùng Long Thiên Tuyệt hai người cho hả giận.
“Vân Khê chết tiệt, những kẻ có liên quan đến ngươi không có ai là thứ tốt! Đừng để bổn toạ có được cơ hội, nếu không bổn tọa sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Giọng điệu nguyền rủa cứng rắn vừa thốt ra, trong lúc bất chợt một tiếng sấm ầm vang, điện quang lóe lên, một đạo tia sét từ trên cao đánh xuống, cả người nàng đột nhiên run lên, dòng điện chạy khắn quanh thân nàng.
Chi chi chi……………..
Lôi điện dư âm vẫn còn lượn lờ xung quanh, Cung chủ vội vàng chạy lùi lại cách xa khỏi lôi vực.
Mời vừa rồi suy nghĩ quá mức chuyên chú, nàng hoàn toàn không đề phòng, một đạo sét này đánh xuống, khiến nàng suýt nữa cháy xém da thịt, một thân y phục trắng trên người bị sét đánh thủng một lỗ hổng lớn, nếu không phải nàng phản ứng kịp thời, sợ rằng hậu quả càng trở nên nghiêm trọng.
“Lôi vực? Tất cả mọi người lui về sau!” Không đợi nàng hạ lệnh, chín vị Liên sứ đã sớm lui lại phía sau mấy bước, rời xa lôi vực.
Thử nghĩ, Nhị chưởng quỹ là cao thủ cảnh giới cỡ nào? Lúc hắn vượt qua lôi vực, cũng khó giữ được ý phụ không bị sét đánh tả tơi, có thể thấy được sức mạnh của lôi vực kinh khủng thế nào.
Ở cách đó không xa các nàng phía sau, đoàn người Long Thiên Tuyệt cũng nhìn rõ ràng uy lực của lôi vực, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Hắc Mãng Sơn cùng Phiêu Miểu đại phủ nổi danh là nơi hiểm địa, bây giờ mới thấy lời đồn đại quả nhiên không sai. Một đạo lôi vực này chính là trướng ngại đầu tiên vào cửa Hắc Mãng Sơn, nếu không có năng lực thông qua lôi vực, cũng chưa có tư cách vào bên trong Hắc Mãng Sơn, từ nay về sau nhất định sẽ còn có thêm nhiều cơ quan cạm bẫy nữa.” Vân Mộ Phàm thở dài nói.
“Cha, ngươi có chắc chắn một mình vượt qua được lôi vực hay không?” Vân Trung Thiên hỏi.
“Một mình ta tự nhiên không có vấn đề gì! Các người chờ một chút toàn bộ trốn vào Ngọa Long cư, để một mình ta mang theo các ngươi vượt qua lôi vực!” Vân Mộ Phàm tự tin nói, quay đầu phát hiện Long Thiên Tuyệt đang ngồi chồm hỗm một bên, trong tay nhặt lên một khối thanh gỗ bị gọt đẽo qua, không biết nhìn ra được cái gì tốt, đôi mắt hẹp dài rực lên tia sáng lóng lánh, tia sáng phát ra sáng bóng như thủy tinh đen (PT: tác giả miêu tả hơi quá đà rồi đới =.=!)
“Nhạc phụ đại nhân, người xem! Đây là Khê Nhi lưu lại chữ viết!”
“Khê Nhi?” Vân Mộ Phàm nghe thấy tên nữ nhi, hai mắt sáng lên, vội vàng từ trong tay hắn cầm lấy thanh gỗ, quả nhìn thấy trên mặt thanh gỗ có khắc mấy dòng chữ nhỏ, nếu không nhìn kĩ quả nhiên không phát hiện ra được.
“Là Khê Nhi lưu lại, thật là Khê Nhi Lưu lại! Nàng chắc đã vượt qua lôi vực, đi ở phía trước chúng ta….. Ô! ở chỗ này nàng còn lưu lại một hình vẽ, vẽ cái gì mà lão phu nhìn kiểu gì cũng không hiểu vậy?”