Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

quyển 6 chương 10: quá khứ của vân huyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Osicase

Beta: Tiểu Mộng

Mọi người nhìn tính khí cổ quái của năm sư đồ, đều cảm thấy buồn cười.

Vân Khê nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên kinh ngạc nói: “Nói như vậy, ta với Ngọc Thụ Lâm Phong cũng được cho là có quan hệ thân thích a?”

Tầm mắt của nàng không chút kiêng kỵ quét qua quét lại vài cái trên thân của bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong, một bên gật đầu, một bên cười đến quỷ dị: “Cũng không tệ lắm! Kêu một tiếng tỷ tỷ đi!”

Bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt của nàng quét qua quét lại trên người mình, cùng nhau rùng mình, xinh đẹp như vậy cư nhiên lại là một nữ nhân lưu manh. Nghĩ lại ngày ấy cảnh tượng ở tại nhà tắm bị nàng rình coi, đôi tay của bốn người nhịn không được hướng về bộ phận quan trọng của mình mà che.

“Ngươi? Tỷ tỷ? Ngươi rõ ràng kém chúng ta vài tuổi, không phải sao?” Đinh Phong là người đầu tiên kiềm chế không được, nhảy ra lên án nói.

“Tỷ đệ không phải dùng tuổi tác để phân biệt.” Nếu lấy hai đời ra để tính, tuổi tác của nàng tuyệt đối vượt qua bọn họ, chức tỷ tỷ này đối với Vân Khê là đương nhiên.

“Không lấy tuổi để phân biệt, vậy lấy cái gì để phân biệt?” Đinh Phong hừ nhẹ trong mũi mang theo sự giễu cợt, hắn không tin nàng có thể nói ra cái gì đó.

Vân Khê cong môi cười, nói: “Đương nhiên là lấy thực lực phân biệt, nếu bốn người các ngươi có thể thắng được ta, ta sẽ không làm tỷ tỷ nữa.”

“Điều này không công bằng…” Đinh Phong nói còn chưa nói xong, đã bị ba vị huynh trưởng bịt miệng, mạnh mẽ kéo đến một bên. Sau khi ba vị huynh trưởng nháy mắt ra hiệu ám chỉ một chút, Đinh Phong rốt cục đã hiểu được. Bốn người đưa lưng về phía Vân Khê, ra vẻ thưởng thức phong cảnh, làm như mới vừa rồi chuyện gì cũng không có phát sinh.

Trải qua nhiều chuyện bọn họ đã đúc rút ra kinh nghiệm cho mình, cùng nữ ma đầu tranh luận, bọn họ không có khả năng thắng. Thay vì cuối cùng bị thất bại nặng nề, rơi vào kết cục bi thảm, không bằng đúng lúc rút lui.

Vân Khê thấy không có chuyện gì hứng thú nữa, nên cũng không đùa với bọn họ nữa. Thân thế của bọn họ đến tột cùng là thế nào, đối với nàng mà nói không ảnh hưởng gì, bởi vì nàng đã sớm coi bọn họ là người nhà là bằng hữu.

“Côn Luân tiền bối, ngài mới chỉ kể được một nửa, vậy sau đó Vân Huyên và Đinh Tiêu Dao như thế nào?” Long Thiên Tuyệt hỏi, trong nội tâm, hắn có chút hứng thú với chuyện tình cảm của Vân Huyên và Đinh Tiêu Dao, dù là ai đi chăng nữa hiểu được vì người yêu mình liều lĩnh trả giá như thế nào cũng không vấn đề gì, mới thật sự là người sâu sắc. Hắn cũng không hoàn toàn thích Đinh Tiêu Dao, bởi vì ông ta suy nghĩ tiêu cực và không có tinh thần tranh đấu, khiến cho Vân Huyên chịu rất nhiều áp lực. Nếu Đinh Tiêu Dao có thể kiên định thêm chút nữa, có ý chí tiến thủ thêm chút nữa, tại thời khắc Vân Huyên quyết định muốn quay trở về Vân tộc, ông ta nên liều lĩnh đi bên cạnh Vân Huyên, vô luận sắp tới gặp phải tình cảnh gian nan nguy hiểm như thế nào, đều phải che chở cho đối phương. Ông ta cũng không nên sa sút tinh thần, tra tấn chính mình đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, mà càng phải hăng hái tiến lên, khiến cho lực lượng của mình lớn mạnh lên, đến giúp Vân Huyên, mà không phải để cho Vân Huyên chịu áp lực một mình một người đi gặp đại gia tộc.

Côn Luân lão giả điều chỉnh suy nghĩ, tiếp tục nói: “Bởi vì bị cao thủ của Vân tộc đuổi giết, tổ tiên của bọn họ phải trải qua cuộc sống chạy trốn nay đây mai đó, lúc này trong quá trình chạy trốn, rất nhiều người trong gia tộc bị thương, rất nhiều người bị giết, tổ tiên của bọn họ nản lòng thoái chí (mất hết ý chí), không muốn cùng Vân tộc giao chiến nữa, một lần ngẫu nhiên, bọn hắn đến Ngạo Thiên đại lục. Ngạo Thiên đại lục so với Long Tường đại lục mà nói, chính là một nơi bồng lai tiên cảnh, nơi đó không có người nhận ra bọn họ, không có người đối với bọn họ như hổ rình mồi, bọn họ một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới…”

“Vậy sau đó?” Long Thiên Tuyệt hỏi.

“Sau đó…”

” Chuyện sau đó, vẫn là để cho ta nói đi.” Vân Mộ Phàm đánh gãy lời nói của Côn Luân lão giả, suy tư nhớ lại nói, “Sau khi Vân Huyên và Đinh Tiêu Dao đến định cư ở Ngạo Thiên đại lục, vì không muốn gây chú ý cho mọi người, bọn họ lựa chọn một cái thôn nhỏ không có gì đáng chú ý ở trong núi để cư ngụ, tất cả mọi người đều cởi bỏ quần áo đẹp đẽ, toàn bộ thay bằng quần áo của người dân trong thôn, mặt trời mọc thì đi làm ruộng cày bừa, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, từ đó về sau liền có thôn Tiêu Dao. Ngày qua ngày, năm qua năm, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, bệnh cũ vẫn giấu ở trong cơ thể của Đinh Tiêu Dao không thể khống chế được nữa liền phát tác.”

“Bệnh cũ trên thân của Đinh Tiêu Dao, nguyên nhân chính là luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, khiến cho kinh mạch bị thương tổn, đan dược bình thường căn bản không có cách gì chữa khỏi. Vân Huyên vì muốn trị khỏi bệnh cho ông ấy, quyết định trở về Long Tường đại lục. Mà lối đi thông nhau giữ Ngạo Thiên đại lục và Long Tường đại lục một trăm năm mới mở ra một lần, Vân Huyên lại không có nhiều thời gian như vậy, cho nên người triệu tập toàn bộ người của bộ tộc cấm kỵ, hợp lực ra mở ra lối đi. Lối đi mở ra, các cao thủ của bọn họ cùng nhau đến Long Tường đại lục, mà già trẻ lớn bé ở lại thôn Tiêu Dao. Lối đi rất nhanh một lần nữa đóng cửa, từ đó về sau, thôn Tiêu Dao không có nhận được tin tức của bọn họ, về phần về sau đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết.” Vân Mộ Phàm nói tới đây, thở dài, tổ tông của ông chính là những người ở lại thôn Tiêu Dao. Cũng là vì nguyên nhân như vậy, thôn Tiêu Dao mất đi rất nhiều cao thủ, nên thời điểm các cao thủ của Vân tộc đột kích, bọn họ không đủ thực lực để chống cự, cuối cùng gần như toàn quân bị diệt.

“Lão phu sau đó lại xem xét các bản chép tay của các đời chưởng môn của phái Côn Luân, phát hiện tám trăm năm về trước, tổ tiên của chúng ta từng trở về Côn Luân tiên cảnh một lần. Nhưng ở lại mấy ngày liền rời khỏi, thời điểm trước khi ngài ấy đi, có nói với chưởng môn lúc đó. Nếu có một ngày ngài ấy chết, hãy chôn cất ngài ấy ở tại Côn Luân tiên cảnh, đó là tâm nguyện duy nhất của ngài ấy.” Côn Luân lão giả tiếp lời của Vân Mộ Phàm, tiếp tục nói.

“Chưởng môn nghe theo nguyện vọng của ngài ấy, một mặt tìm kiếm tung tích của ngài ấy, một mặt đem nguyện vọng này trở thành sứ mệnh của các đời chưởng môn, truyền từ đời này qua đời khác. Mặc dù tổ tiên sớm hóa thành một đống hài cốt, chúng ta cũng phải tìm được ngài ấy, đưa hài cốt của ngài ấy mang về Côn Luân tiên cảnh.”

“Cho nên, ông ở tại chân núi Côn Luân tiên cảnh chân núi gặp được ta, sau đó suy đoán ra ta cùng Vân Huyên khả năng có quan hệ đặc biệt, muốn thông qua ta tìm được Vân Huyên, sau đó thông qua Vân Huyên tìm được Đinh Tiêu Dao?” Vân Khê chậm rãi cẩn thận nghĩ lại, phát hiện rất nhiều chuyện từ nghi vấn trước đây, hiện tại đã có đáp án.

“Đúng vậy, đây đúng là mục đích cuối cùng của lão phu.” Côn Luân lão thẳng thắn thừa nhận.

“Nhưng, Vân Huyên vì sao đến Thiên Ma tế đàn? Bên trong Thiên Ma tế đàn nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cơ quan trận pháp, khó lòng phòng bị, nếu không có việc vô cùng quan trọng, ta nghĩ Vân Huyên không có khả năng xông vào tế đàn.” Vân Trung Thiên suy tư nói.

“Nghe Tông chủ nói, chỗ sâu nhất trong tế đàn có giấu rất nhiều bảo vật, hay là Vân Huyên vì tìm kiếm bảo vật mà đến? Đúng rồi, Đinh Tiêu Dao bị bệnh, đan dược bình thường không có cách gì chữa khỏi, Vân Huyên muốn trị khỏi bệnh cho ngài ấy, khẳng định đem hết toàn lực, nói không chừng bên trong Thiên Ma tế đàn có cất giấu bảo vật mà Vân Huyên cần.” Vân Khê nghĩ đến lời nói của Tông chủ, càng cảm thấy khả năng này rất lớn, chỉ là nàng không có cách gì hiểu được, chuyện gì xảy ra với Tông chủ? Bà ta và Vân Huyên trong lúc đó rốt cuộc lại đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi mỗi khi đề cập đến Vân Huyên, bà ta lại phản ứng không bình thường như thế?

“Muốn biết đáp án, chỉ sợ chỉ có đợi khi tìm được hồn phách của Vân Huyên, bí mật mới được tiết lộ.” Long Thiên Tuyệt nói.

“Trước đừng nói nhiều như vậy, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, vẫn là chạy nhanh đuổi theo Tông chủ.” Vân Mộ Phàm nói.

Một đám người đều không có ý kiến gì khác, năm người sư đồ Côn Luân lão giả lại lần nữa quay lại Ngọa Long cư, đoàn người tiếp tục hướng phía trước mà đi.

Đường xá phía trước, để lại rất nhiều thi thể của Thiên Ma, cùng với cơ quan bị phá giải. Có cao thủ Vân tộc cùng đoàn người Tử Yêu dẫn đường, nhóm người Vân Khê đi đường liền một mạch không gặp khó gì, về cơ bản không có phí khí lực liền đến vị trí tế đàn thứ tám.

Một chân bước vào bên trong tế đàn, toàn bộ không gian bên trong nổi lên lốc xoáy, cuồng phong thổi quét, gió phi chớp chạy.

Bên trong gió lốc, các cao thủ Vân tộc và ba người Tử Yêu bị nhốt trong đó, khổ công ác chiến.

Nhận thấy bên trong tế đàn có bố trí trận pháp, đám người Vân Khê cảnh giác, muốn lui đi ra, ai ngờ đã muộn. Ở phía sau bọn họ, đột nhiên truyền tới một cỗ gió vô danh, đem đoàn người bọn họ tính cả ba người Tiểu Ban Lạt Ma cùng nhau cuốn vào đến bên trong trận pháp.

“A —— ”

“Mọi người cẩn thận! Hãy cùng tập hợp lại một chỗ, không nên phân tán ra!” Long Thiên Tuyệt hô lớn một tiếng, một tay chặt chẽ nắm lấy tay Vân Khê, một tay chém giết Thiên Ma trong trận.

Các loại thuộc tính Thiên Ma, ùn ùn, trong đại trận, thực lực của chúng nó tất cả đều tăng lên mấy lần, không thể đỡ.

Vân Khê nhìn quanh, phát hiện các cao thủ Vân tộc toàn bộ tụ tập ở bên trái trận pháp, vị trí bị trận pháp công kích nhỏ nhất, mà ba người Tử Yêu canh giữ ở trung tâm trận pháp, không lùi nửa bước, bởi vậy có thể thấy được, ai là tiểu nhân, ai là quân tử.

Vân Khê hung hăng phỉ nhổ Tông chủ một phen, xem bà ta một bộ ra vẻ nhu nhược, kì thực là kẻ giỏi tính kế, nàng liền nhịn không được lạnh lẽo giễu cợt.

“Thiên Tuyệt, chàng có phương pháp phá trận không?”

“Bây giờ ta còn chưa nắm chắc, sau khi cẩn thận quan sát mới biết được.” Long Thiên Tuyệt chưa bao giờ nói bậy, không có tuyệt đối nắm chắc, hắn sẽ không tùy ý nói khoác lác.

Cách đó không xa Tử Yêu nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ mới vừa rồi, âm u nhẹ nhàng đến, đối hai người nói: “Ngươi chỉ cần phụ trách phá trận là được, mọi chuyện giao cho bổn tọa, đừng làm cho bổn tọa thất vọng!”

Vênh mặt hất hàm mở miệng sai khiến, Tử Yêu cư nhiên coi Long Thiên Tuyệt là thủ hạ của chính mình.

Long Thiên Tuyệt hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên có chút không ưng thuận, hắn tầm mắt hướng về phía các cao thủ của Vân tộc liếc mắt một cái, nói: “Muốn ta phá trận có thể, nhưng, ta thấy những người đó không vừa mắt, nếu ngươi có thể nhân tiện trước đem bọn họ giải quyết, hiệu suất phá trận của ta có lẽ rất cao.”

Tông chủ lỗ tai dựng lên, nghe thấy lời nói của hắn, sắc mặt tái nhợt lập tức đen một vòng: “Tiểu tử, ngươi đừng mưu toan châm ngòi ly gián! Tử Yêu đại nhân là người tôn quý nhường nào, ngài như thế nào lại chịu sự khống chế của ngươi, tin lời nói của ngươi, đến đối phó chúng ta?”

Nàng ra sức nâng Tử Yêu lên, cố ý kích hắn, khiến cho hắn ngại sĩ diện, sẽ không nữa đối phó bọn họ. Đáng tiếc, bà ta sai lầm rồi, ý nghĩ của Tử Yêu bà ta làm sao có thể tùy ý đo lường được?

Tử Yêu làm việc, từ trước đến nay đều không theo lẽ thường.

“Bổn tọa vì sao không thể nghe hắn? Nếu ngươi có thể phá trận, bổn tọa cũng có thể giúp ngươi đối phó bọn họ!” Tử Yêu lười biếng mở miệng nói.

Ngữ khí thanh thản lạnh nhạt, giống như bất luận kẻ nào ở trước mặt lão cũng không chịu được nhất kích, có thể mặc lão đắn đo chà đạp.

Tông chủ nghe vậy, như bị sét đánh.

Một khi Tử Yêu thay đổi mục tiêu đến công kích bọn họ, bọn họ làm sao còn có mạng sống?

“Chờ một chút!” Tông chủ đúng lúc lên tiếng, khi Tử Yêu còn chưa động thủ liền kêu ngừng, “Bổn tọa biết tung tích của Đinh Tiêu Dao! Trên đời này, trừ bỏ bổn tọa, không có người thứ hai có thể tìm được hắn.”

Một khối đá làm dậy lên từng từng lớp lớp song dâng trào!

Đám người Vân Khê đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

TM: lão tặc già, hừ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio