“Đúng vậy, Hạo Hiên, con không thể đối xử với Lộ Lộ như vậy được, ban đầu con là người.
.
”
“Bỏ đi” Tư Hạo Hiên ngắt lời Bạch Thu Vũ, “Chuyện đã qua rồi, ai đúng ai sai cũng được, con không muốn truy cứu nữa.
Như mẹ nói, bây giờ Bạch Lộ là vợ con, là mẹ của con trai con, con chỉ muốn sống thật tốt chứ không có suy nghĩ lung tung gì khác, con mong mọi người đừng gây phiền phức cho Phong Thiên Tuyết nữa”
“Anh làm mọi chuyện đều là vì Phong Thiên Tuyết sao?” Bạch Lộ chất vấn với vẻ kích động.
“Lộ Lộ.
.
” Bạch Thu Vũ lập tức giữ cô ta lại, cười nói với Tư Hạo Hiến:
“Hạo Hiên, con hiểu lầm rồi, mẹ vốn không hề có ý định gây phiền phức cho Thiên Tuyết, hôm nay mẹ mời nó tới nhà họp mặt nhưng không ngờ lại biến thành như vậy.
Tất cả là lỗi của mẹ, là mẹ sắp xếp không tốt, lần sau có cơ hội mẹ sẽ xin lỗi ngay trước mặt nó, vợ chồng con tuyệt đối đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm…”
“Ừm, vậy thì tốt.
” Tư Hạo Hiên quay người lên gác.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Bạch Lộ tức không nhịn nổi, “Rõ ràng anh ấy không truy cứu vì Phong Thiên Tuyết…”
“Vậy thì sao?” Bạch Thu Vũ quát khẽ, “Chỉ cần trong lòng nó có chừng mực, không qua lại với Phong Thiên Tuyết là chúng ta đạt được mục đích rồi, còn nguyên nhân hoàn toàn không quan trọng”
“Vì sao ạ?” Bạch Lộ không hiểu.
“Rốt cuộc con có phải con gái mẹ không vậy? Sao con ngốc thế?” Bạch Thu Vũ cạn lời, “Con đừng nghĩ tình yêu quá hoàn hảo, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chung thủy cả đời, trong lòng nó có bạch nguyệt quang, con không thể can thiệp được.
Con càng kiểm soát thì nó càng phiền chán, tình cảm của hai đứa sẽ càng ngày càng có nhiều vấn đề, nhưng nếu con rộng lượng một chút, dịu dàng một chút thì nó sẽ cảm thấy hổ thẹn áy náy, chỉ như vậy thôi đã đủ để con có chỗ đứng trong nhà họ Tư”
“Con cần anh ấy cảm thấy áy náy làm gì? Con muốn anh ấy yêu con cơ” Bạch Lộ vô cùng tủi thân.
“Con muốn nó yêu con thì bây giờ con phải dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời,
trước hết bảo vệ vị trí mợ chủ Tư đã, chờ đến khi hình tượng của Phong Thiên Tuyết hoàn toàn sụp đổ trong lòng nó, nó quay đầu nhìn thấy con ưu tú như vậy thì tự khắc sẽ yêu con.
”
Tư Viễn đưa Phong Thiên Tuyết ra khỏi biệt thự, xe nhà họ Dạ từ đằng xa chậm rãi lái tới.
Phong Thiên Tuyết nói với Tư Viễn: “Tư Viễn, anh đi vào trước đi, tôi muốn nói với chú ha
“Vâng.
” Tư Viễn cúi chào cô rồi lập tức rời đi.
Phong Thế Nguyên nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ áy náy: “Thiên Tuyết, bị đánh đau không cháu? Thím cháu tính tình không tốt, cháu đừng chấp nhặt với bà ấy, lát nữa chú sẽ phê bình bà ấy.
”
“Chú hai” Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn ông ta, “Ba cháu chết như thế nào ạ?”