“Ôi, đây là mấy đứa con hoang của Phong Thiên Tuyết đây mà.
” Bạch Thu Vũ nhìn thấy ba bé con thì cười khẩy rồi nói, “Trông cũng ra dáng phết, không biết là con của thằng đàn ông trăng hoa nào.
.
”
“Mụ phù thủy này vô lễ thật đấy.
” Long Long nghe vậy liền nổi giận, cầm cây chổi xua đuổi Bạch Thu Vũ, “Biển ra ngoài!”
“Biến ra ngoài, biến ra ngoài!”
Tiểu Tứ Bảo vừa bay lượn trong nhà vừa kêu to nhại lời Long Long.
“Ai da, mới tí tuổi đã giỏi đấy, dám cầm chổi đánh tạo cơ à!” Bạch Thu Vũ vừa tránh cây chổi của Long Long vừa chửi rủa, “Con khốn Phong Thiên Tuyết, mày cút ra đây cho tao!”
“Bà thật vô giáo dục” Thần Thần cau mày quát Bạch Thu Vũ, “Ba mẹ bà không dạy bà phải tôn trọng người khác sao?”
“Em biết bà ta, bà ta là bà ngoại của Tư Mộ Phong” Bé Nguyệt Nguyệt chỉ vào Bạch Thu Vũ rồi chu miệng, tức giận nói, “Bà ra ngoài mau, nếu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.
”
“A lô, bộ phận bảo vệ a?” Thần Thần cầm điện thoại gọi bảo vệ, “Có một mụ phù thủy xấu xa tới nhà cháu, nhờ các chú bắt bà ta đi giúp cháu với ạ”
“Ba đứa chúng mày là đồ con hoang có mẹ mà không có ba…”.
“Im miệng!” Cuối cùng Phong Thiên Tuyết cũng thay xong quần áo, cô đi ra hét lên, “Bạch Thu Vũ, bà tưởng tôi dễ bắt nạt thật à? Bà nhiều lần mò tới nhà tôi gây sự, bà tưởng tôi không dám ra tay với bà đúng không?”
Nói xong, Phong Thiên Tuyết cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn…
“Phong Thiên Tuyết, mày, cuối cùng mày cũng chịu đi ra” Bạch Thu Vũ lập tức hoảng sợ, nhưng bà ta vẫn mạnh miệng, “Mày là con khốn, mày dám giấu tạo lừa tiền chú hai mày, mau trả lại thẻ ngân hàng cho tao!”
Phong Thiên Tuyết khựng lại giây lát, ngày đó Phong Thế Nguyên nhét một tấm thẻ ngân hàng cho cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì ông ta đã đi rồi.
Hóa ra Bạch Thu Vũ tìm tới nhà cô để đòi lại thẻ ngân hàng.
“Bà nói cho đúng vào, không phải tôi đòi ông ấy mà là ông ấy khăng khăng nhét cho tôi.
” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng nói, “Tôi không thèm tiền của nhà họ Bạch đầu”
“Vậy mày trả lại cho tao đi, giả vờ thanh cao cái gì, nếu không cần thì sao mày còn nhận?”
Bạch Thu Vũ hét to với vẻ phách lối, hét xong bà ta thấy con dao trong tay cô thì lùi lại nửa bước.
“Bây giờ tôi đi lấy” Phong Thiên Tuyết cầm con dao gọt hoa quả chỉ vào Bạch Thu Vũ, “Bà biến ra ngoài chờ đi.
”
“Ra ngoài!” Thím Chu đẩy Bạch Thu Vũ ra ngoài sau đó đóng cửa lại.