Chẳng lẽ Đoạn Thiên Nhai bắt đầu giả mạo từ ngày đó?
Nhưng nếu Dạ Chẩn Đình là call boy thật sự, tại sao anh lại cho phép Đoạn Thiên Nhai giả mạo mình?
Lòng Phong Thiên Tuyết rối như tơ vò, cô nhất thời không rõ…
Nhưng cô có cảm giác mãnh liệt, Dạ Chấn Đình mới là call boy thật sự.
Hai người họ không chỉ giống nhau về ngoại hình mà còn giống về ánh mắt, giọng điệu khi nói, dáng đi, thậm chí là khí chất của họ cũng giống hệt nhau…
Cô phải nhanh chóng xác định chuyện này, không thể bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay nữa…
Nhưng trước mắt cô phải giải quyết chuyện sợi dây chuyền Ruby đã…
Nếu không cô sẽ bị anh ép ký hợp đồng trả nợ, đời này mãi mãi không có cơ hội ngóc đầu dậy!
Phong Thiên Tuyết nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo chuẩn bị đến công ty.
Đúng lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông, là cuộc gọi từ Thím Chu: “Cô chủ, tôi tìm thấy chiếc vòng tay rồi.
”
“Thật sao? Ở đâu?”
“Cô về xem thử sẽ biết thôi.
”
Phong Thiên Tuyết nhìn đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi, cô lập tức xuống lầu bắt xe về nhà.
“Mẹ ơi.
.
” Nguyệt Nguyệt từ xa chạy lại sà vào lòng Phong Thiên Tuyết.
Cô bé chỉ ra ban công, nói không đầu không đuôi: “Tiểu Tứ Bảo, nó, nó hư, nó hư quá đi…”
Vì quá kích động nên khuôn mặt nhỏ của Nguyệt Nguyệt đỏ bừng, đôi mắt to như quả nho tím mở lớn, bé mếu máo như sắp khóc…
“Tiểu Tứ Bảo làm sao vậy?” Phong Thiên Tuyết ôm Nguyệt Nguyệt bước đến.
“Mẹ mau đến xem nè.
”
Long Long đứng trên ghế gỗ, rướn cổ nhìn cái lồng sắt của Tiểu Tứ Bảo.
Cậu bé cầm một chiếc đũa trong tay, khều thứ gì đó trong lồng.
Khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn của Thần Thần ra vẻ nghiêm túc, đe dọa: “Tiểu Tứ Bảo, nếu mày không nghe lời, tạo sẽ nhổ trụi lông của mày!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phong Thiên Tuyết ghé sát vào nhìn cho kĩ, không khỏi sửng sốt: “Trời ạ!!!”
Chiếc vòng tay bị mất tích của nhà họ Tư ở ngay trong lồng của Tiểu Tứ Bảo, bị một đống phân chim phủ kín, tỏa ra mùi khác lạ.
Tiểu Tứ Bảo dùng đôi cánh bảo vệ chiếc vòng tay, không cho phép bất kỳ ai đến gần.
Long Long muốn dùng đũa để khều vòng tay ra, nhưng nó lại dùng cái mỏ nhọn mổ vào chiếc đũa để ngăn Long Long lấy chiếc vòng.
“Sáng nay khi dọn chuồng cho Tiểu Tứ Bảo, tôi phát hiện ra chiếc vòng ở đây.
”
Thím Chu dở khóc dở cười, nói: “Vòng tay dính đầy phân chim.
Nếu không nhìn kỹ, đúng là không thể nhìn thấy được.
”