Phong Thiên Tuyết dặn dò thím Chu bảo quản vòng tay thật tốt, sau đó vội vàng dẫn ba đứa trẻ xuống nhà ăn sáng.
Món cháo hầm xương bò mà thím Chu đã dậy từ sớm để nấu, cứ thế bị Tiểu Tứ Bảo phá huỷ.
Ba đứa trẻ rất tức giận và hẹn nhau phớt lờ Tiểu Tứ Bảo trong ba ngày.
Phong Thiên Tuyết đưa chúng xuống cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới lầu, ăn hết bữa sáng thì vừa khéo xe buýt của trường cũng đến.
Cô dẫn chúng lên xe của trường học rồi vội vàng đến công ty.
Sáng sớm hôm nay, như một cuộc chiến…
Dù giành giật từng phút từng giây nhưng Phong Thiên Tuyết vẫn đến muộn mười phút.
Nhưng Văn Ly còn chẳng có thời gian để mắng cô, bởi vì hôm nay là buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, mọi người đều lên tầng để chuẩn bị cho cuộc họp.
Chỉ có thư ký cấp thấp như Phong Thiên Tuyết mới ở quầy lễ tân trên tầng canh cửa.
Hôm nay không có khách đến thăm, đột nhiên rảnh rỗi khiến Phong Thiên Tuyết có hơi không quen.
Cô đứng ở quầy lễ tân xem tài liệu công việc, muốn học hỏi thêm để mau chóng trở thành nhân viên chính thức.
Bỗng nhiên, cửa thang máy mở ra, một bóng người thon dài mạnh mẽ, rắn rỏi vội vã bước ra…
Phong Thiên Tuyết nhìn lên, thấy Da Chẩn Đình.
Lông mày anh nhíu lại, vẻ mặt u ám, toàn thân bùng cháy một ngọn lửa rừng rực, tựa như sắp thiêu rụi người ta thành tro bụi…
Trong lòng cô run rẩy, cuống quýt chào hỏi: “Sếp Dạ…”
Dạ Chấn Đình thậm chí không thèm nhìn cô, đi thẳng qua.
Đèn hồng ngoại của tai nghe Bluetooth trên tai anh nhấp nháy, đang trong cuộc gọi:
“Cô à, từ trước đến nay chúng ta vẫn nước sông không phạm nước giếng.
Giờ cô đột nhiên tấn công hệ thống của tôi là sao?”
“Đó là do nó tự tìm!”
“Tôi không muốn tranh luận với cô về chủ đề này.
Tóm lại, cô lập tức dừng tay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Vừa nói, anh vừa đá văng chiếc ghế cản đường.
“Rầm” một tiếng thật lớn, chiếc ghế và vào tường vỡ vụn, trên tường cũng bị hắn một vết.
Phong Thiên Tuyết rùng mình sợ hãi, tim đập thình thịch, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Dạ Chấn Đình tức giận đến như vậy, nếu lúc nãy cái ghế là con người, e rằng bây giờ đã tắt thở rồi.
Lúc này, Dạ Huy từ trong thang máy ra, vừa vội vàng đi tới văn phòng chủ tịch, vừa nói với Phong Thiên Tuyết: “Cầm một thùng đá vào”
“Vâng vâng.” Phong Thiên Tuyết vội vàng đi tới phòng bếp, cầm một thùng đá mang qua.
cửa văn phòng chủ tịch bị khép hờ.
Phong Thiên Tuyết bước tới cửa, nghe thấy Dạ Huy thận trọng khuyên nhủ: “Dạ Vương, còn nửa tiếng nữa mới họp báo, chúng ta còn thời gian.”