Có lẽ những câu nói nghe có vẻ giả dối ấy lại chính là sự thật.
Nhưng mà người nghe lại nghĩ sai rồi.
Có điều, bây giờ không có bằng chứng xác thực, cô cũng chẳng thể chắc chắn được điều gì, có lẽ mọi chuyện chỉ là trùng hợp, do cô nghĩ nhiều mà thôi.
Biết đâu người mà Dạ Huy gọi là Tiểu Đoạn kia lại không phải là cậu Đoạn mà cô biết.
Dù sao thì Dạ Chấn Đình cũng là người cao cao tại thượng, luôn coi
mình là người tôn quý nhất, sao có chuyện anh lại đóng giả làm “call boy” với cô chứ?
Thái độ của cô đối với call boy lúc thì đánh lúc thì mắng, nếu như đó là Dạ Chẩn Đình thì cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nghĩ đến câu đó, Phong Thiên Tuyết lại cảm thấy không chắc chắn lắm, cô cảm thấy đầu óc mình rối bời, cô lắc đầu, tự nhắc bản thân là không được nghĩ nữa.
Nhưng lúc này, cô lại nghĩ đến một vấn đề, bây giờ chỉ cần nhìn phía sau lưng anh là sẽ biết liệu anh có phải là call boy hay không mà.
Những chuyện khác có thể coi là trùng hợp, nhưng hình xăm kia thì
đâu thể nhìn giống hệt nhau được.
Nghĩ vậy, Phong Thiên Tuyết lập tức xốc lại tinh thần, cô hít sâu một hơi, đưa nước đá vào văn phòng chủ tịch.
Bầu không khí trong phòng rất nghiêm túc, Dạ Chẩn Đình vừa thao tác trên máy tính, vừa bố trí chiến lược để đối phó.
“Thông báo cho chiến đội Lôi Đình đi đón ông Tưởng, phải đưa ông ấy quay lại Thịnh Thiên an toàn”
“Thông báo cho tất cả các bảo vệ, bảo họ canh gác nghiêm ngặt các cửa ra vào đi, nếu có người nào trông đáng nghi thì bắt giam ngay”.
“Bảo Dạ Quân kiểm tra lại hết các đơn vị truyền thông và các nhân viên bên ngoài”
“Vâng!” Dạ Huy lập tức truyền đạt mệnh lệnh, sau đó lo lắng hỏi: “Dạ Vương, nếu phái hết mười tám người còn lại đi đón sếp Tường thì bên anh sẽ không còn ai nữa.
”
“Cậu vẫn còn ở đây còn gì?” Dạ Chấn Đình lạnh lùng quát lại.
“Vâng” Dạ Huy cúi đầu truyền đạt mệnh lệnh, không dám thắc mắc gì nữa.
Phong Thiên Tuyết thấy bầu không khí trong phòng khẩn trương như vậy thì đặt khối đá xuống rồi chuẩn bị rời đi.
“Cô Phong Dạ Huy nhỏ giọng nói: “Chỗ để đá vừa nãy có nhiều nước quá, phiền cô lấy gì đó lau qua hộ tôi”
“Vâng” Phong Thiên Tuyết vội vàng lấy khăn lau, sau đó ngồi xổm dưới đất lau nhà.
“Cô đang làm gì thế?”
Đúng lúc đang giành giật với nhau từng giây một, Dạ Chẩn Đình bỗng quay sang nhìn chằm chằm vào cô.
Phong Thiên Tuyết sửng sốt một lúc rồi vội vàng đáp lại: “Lau, lau bàn”
“Ai bảo cô lau đấy?” Dạ Chấn Đình nhíu mày lại.
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ nhìn về phía Dạ Huy.
“Tôi bảo cô ấy.
” Dạ Huy vội vàng giải thích: “Bởi vì chỗ đó”