Các phóng viên lập tức xông lên đặt câu hỏi:
“Xin hỏi, ông có phải là chủ tịch Dạ không?”
“Xin hỏi, ông đến để chủ trì buổi họp báo ra mắt kỹ thuật công nghệ mới đúng không ạ?”
Ông Tưởng không nói câu nào, chỉ nghiêm túc nhíu mày lại, đi vào trong tòa nhà dưới sự bảo vệ của hơn mười vệ sĩ hàng đầu.
Những nhân viên an ninh khác thì liên tục chặn lại các phóng viên từ các đơn vị truyền thông đang liên tục ùa vào tòa nhà.
Phong Thiên Tuyết bị mọi người đẩy ra phía sau, không thể tiến lên nổi.
Lúc này, ông Tưởng sắp đi vào thang máy, bỗng thấy cô đang đứng chen chúc trong đám đông thì quay sang nói mấy câu với người bên cạnh.
Người vệ sĩ đó đi đến, chen qua đám đông rồi túm Phong Thiên Tuyết lên như đang mắt một chút gà con vậy.
Phong Thiên Tuyết cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đất thì hoảng sợ, cả người người rúm lại như một chiếc bánh bao, nhưng cô vẫn vẫy tay chào hỏi với ông Tưởng: “Chào ông Tưởng”
“Cô đến đón tôi đấy à?” Ông Tưởng hỏi.
“Vâng ạ.
” Phong Thiên Tuyết quan sát vẻ mặt của ông Tưởng, sau đó cẩn thận hỏi: “Ông đi thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi?” Vẻ mặt của ông Tưởng trầm hẳn xuống, ông lạnh lùng lườm những vệ sĩ đứng cạnh mình: “Suýt nữa thì chết trên tay họ rồi”
Phong Thiên Tuyết nhìn liếc về phía những người vệ sĩ ở đây, mặc dù ai cũng đeo khẩu trang màu đen hay dùng cho các ngôi sao, nhưng vẫn có thể thấy rằng người nào ở đây cũng rất đẹp trai.
Phong Thiên Tuyết nuốt nước bọt, sau đó nhỏ giọng khuyên nhủ ông ta: “Có thể là cách làm việc của chủ tịch hơi ngang ngược, nhưng anh ấy cũng nghĩ cho toàn cục mà”
“Nếu không nghĩ cho toàn cục thì có chết tôi cũng chẳng muốn đến đây.
”
Mặc dù giọng điệu của ông Tưởng hơi ngang ngược, nhưng câu nói của ông ta đã có khe hở rồi.
Dạ Chấn Đình phải hết mười tám vệ sĩ thân cận của mình để đi đón ông Tưởng, chỉ để lại mỗi Dạ Huy và Dạ Quân bên người mình, điều này cũng đủ để chứng tỏ rằng anh rất coi trọng ông ta.
Dù có lý do gì thì cuối cùng ông Tưởng cũng bị dao động.
Dạ Chẩn Đình đích thị là kiểu người mồm miệng thì chua ngoa, trong lòng thì toàn dao găm, nhưng cách làm người của anh chẳng có chỗ nào để chế cả.
“Đúng đấy, ông là thành viên lâu năm của công ty, cũng muốn tốt cho công ty mà.
”
Phong Thiên Tuyết không hiểu về tình hình của ông Tưởng cho lắm, nói nhiều thì sợ mình nói sai, nên cô đành phải nói khách sáo vài câu.
“Là một trong những người sáng lập nên tập đoàn Thịnh Thiên, bây giờ Thịnh Thiên có chuyện thì tất nhiên là tôi sẽ không thể ngồi yên mặc kệ rồi.
Nhưng mà thằng nhóc thối tha kia có cách giải quyết mọi chuyện thật sự rất.
”
Ông Tưởng nghĩ đến việc mấy ngày trước ông ta phải uống thuốc xổ, chỉ cảm thấy hận muốn nghiến răng nghiến lợi.
“Thật ra, chuyện con chip.
.
”
“Mà thôi.
”
Phong Thiên Tuyết đang định giải thích chuyện con chip thì ông Tưởng đã cắt ngang lời cô: “Cứ giải quyết cho tốt buổi họp báo này đi, những chuyện khác thì chúng ta tính sau”