Dạ Chấn Đình ra hiệu sau lưng, Dạ Huy lập tức ném chìa khoá chiếc xe Aston Martin qua.
Dạ Chấn Đình trở tay bắt được, sau đó mở cửa rồi nhét Phong Thiên Tuyết vào.
“Đây là xe của anh?” Phong Thiên Tuyết cực kỳ sửng sốt: “Chiếc xe này ít nhất cũng phải mấy chục triệu, sao anh lại có chiếc xe đắt tiền thế này? Anh đừng nói với tôi thân phận thật sự của anh là cậu ấm nhà giàu, nhưng vì rảnh quá nhàm chán nên mới đi làm trai bao đấy nhé”
“Mạch não của cô có thể bình thường một chút không?” Dạ Chấn Đình lườm cô.
“Vậy chuyện là thế nào?” Phong Thiên Tuyết vô cùng tò mò: “Chẳng lẽ là xe của khách?”
“Ừm, của khách” Dạ Chẩn Đình đang buồn bực vì không nghĩ được lý do gì thì cô đã nghĩ giúp anh.
“Vậy nghĩa là ngoài làm trai bao ở Dạ Sắc, anh còn được đại gia bao nuôi?” Phong Thiên Tuyết chợt hiểu ra: “Chẳng trách lần trước.
”
Suýt nữa cô đã nói ra chuyện lần trước nhìn thấy anh ngồi trên chiếc Rolls-Royce Phantom, may mà cô kịp thời dừng lại.
Lần đó cô dẫn theo ba đứa trẻ, mặc dù có thể anh không nhìn thấy cô nhưng đề phòng anh biết sự tồn tại của các con, cô không nhắc đến thì hơn.
“Sao?” Dạ Chẩn Đình khởi động xe, lái ra ngoài.
“Anh được mấy đại gia bao nuôi?” Phong Thiên Tuyết hỏi.
“Một thôi đã đủ lắm rồi còn mấy người nữa?” Dạ Chẩn Đình nhướng mày.
“Xem ra là một nữ đại gia cực kỳ, cực kỳ giàu có?
Phong Thiên Tuyết nhẩm tính, có Rolls-Royce Phantom, còn có Aston Martin, thân phận của nữ đại gia bao nuôi anh không tầm thường!
“Cô thế này là thế nào?” Dạ Chẩn Đình nhìn dáng vẻ chật vật của cô với vẻ mặt ghét bỏ.
“Khụ khụ, tôi xin lỗi”
Phong Thiên Tuyết vội rút giấy ra lau nước mũi rồi uể oải kể…
“Hôm nay tôi thật sự quá xui, sáng đi làm suýt bị xe đụng, ngã tím cả mông, xước hết tay.
Sau đó lại bị phạt đi dọn bể bơi trên tầng thượng khiến toàn thân ướt sũng, còn suýt bị dê xồm quấy rối.
Đến tối lại
đánh nhau với người ta, bị giật tóc… hu hu hu.
.
”
“Vậy mới nói ai làm chuyện xấu sẽ bị báo ứng”
Dạ Chấn Đình hả hê, những điều này đều là trừng phạt cho việc làm xấu xa của cô tôi qua.
“Cái gì chứ?” Phong Thiên Tuyết giận dữ cãi lại.
“Đều tại tôi gặp phải ông chủ ma quỷ, anh không biết anh ta biến thái thế nào đâu.
Tài xế của anh ta suýt nữa đâm vào tôi, anh ta không xin lôi còn hung dữ trừng mắt nhìn tôi.
Sau đó khi tôi đang dọn bể bơi thì anh ta ném nhẫn xuống bể bắt tôi đi nhặt, nước lạnh cóng khiến tôi suýt đông cứng.
Mấu chốt là tôi đâu có đắc tội anh ta, tôi không thể hiểu tại sao anh.
ta lại đối xử với tôi như vậy, tôi nghĩ chắc chắn tuổi thơ của anh ta bất hạnh, có bóng ma tâm lý nên mới tàn nhẫn, biến thái như thế.
”
Nghe những lời này, sắc mặt Dạ Chẩn Đình dần trở nên u ám, đột nhiên anh tăng tốc rồi bẻ tay lái.
Chiếc xe quay ngoắt lại, đầu Phong Thiên Tuyết đập cốp một phát vào cửa sổ…