Cuối cùng thì Dạ Chẩn Đình cũng ấn vào nút xác nhận, sau đó thu tay về, một tay ôm chặt lấy eo của Phong Thiên Tuyết, tay còn lại thì men theo đùi của cô, sờ vào bên trong váy.
Anh lướt nhẹ phần móng tay qua làn da bóng loáng của cô, từ từ lên trên.
Cả người Phong Thiên Tuyết run lên, nhũn ra như nước.
Bên cạnh đó, Dạ Huy lấy một chọi mười, anh ta đã bị chém trúng mấy nhát dao nữa rồi, sắp không thể chịu nổi nữa.
Có một sát thủ nhân cơ hội đó, vượt qua người Dạ Huy, sau đó vung dao hướng thẳng về phía Dạ Chẩn Đình.
“Á!” Phong Thiên Tuyết hoảng hốt kêu lên.
Ánh mắt Dạ Chẩn Đình lạnh đi, anh tiện tay lấy một cây bút máy trên bàn, ném đi, sau đó chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên, bút máy cắm thẳng vào ngực người đó, sau đó người kia cứ thế ngã vật xuống.
Máu tươi bắn tung tóe, văng cả lên người của Phong Thiên Tuyết, cô sợ đến mức ngớ người, không hề biết rằng lúc này Dạ Chẩn Đình đã cởi quần con của cô ra rồi.
“Hai!”
“Một!”
Đúng lúc trong video vang lên tiếng đếm ngược cuối cùng thì máy tính cũng phát ra tiếng thông báo: “Hệ thống đã được khôi phục lại thành công.
”
Sau đó sản phẩm công nghệ mới đã bắt đầu được chiếu lên màn hình máy tỉnh.
Trong video trực tiếp thì hệ thống cũng được mở khóa, sản phẩm công nghệ mà tập đoàn Thịnh Thiên mới nghiên cứu ra đã được chính thức được công bố cho mọi người.
Mọi người dưới khán đài lớn tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Phong Thiên Tuyết tập trung vào cảnh tượng đáng xúc động ấy, ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình mà không hề phát hiện ra tay của Dạ Chấn Đình đã bắt đầu sờ soạng mình rồi, đồng thời anh còn cắn mở áo sơ mi của cô ra.
“Rầm!” Cuối cùng thì Dạ Huy cũng đã giải quyết xong người sát thủ cuối cùng.
Anh ta ngã lăn xuống đất, cả người chẳng còn chút sức lực nào.
Dạ Chẩn Đình còn ra vẻ ân cần hỏi han: “Chết chưa?”
“Chưa.
.
” Dạ Huy cố gắng điều khiển cơ thể đầm đìa máu me của mình, bảo đảo đứng dậy, sau đó dõng dạc trả lời: “Dạ Vương, dù tôi chỉ còn có hơi thở cuối cùng thì tôi cũng muốn bảo vệ anh.
”
“Chưa chết thì ra ngoài đi” Dạ Chấn Đình cắt ngang lời anh ta, sau đó bá đạo ra lệnh: “Đứng ngoài trong đi, không được cho ai vào đây làm phiền tôi”
Cả người Dạ Huy run lên, anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy Dạ Vương thân yêu của mình đã hoàn toàn chìm đắm trong sắc đẹp rồi, làm gì còn tâm trí nào để ý đến chuyện sống chết của anh ta nữa chứ.
Dạ Huy thấy đau lòng, anh ta lê cơ thể bị thương nặng của mình, từ từ đi ra ngoài, còn lẩm bẩm một câu: “Đồ xấu xa!”
“Đóng cửa lại”
Đồ xấu xa kia còn nói với theo anh ta.
Cả người Dạ Huy run lên, hốc mắt anh ta còn hơi cay cay, anh ta mắng thầm: “Đồ súc sinh bạc tình bạc nghĩa này! Đồ súc sinh thấy gái là quên cả anh em!”
Chỉ tiếc là anh ta không dám mắng ra thành lời.
Khi cửa phòng đóng lại rồi, Phong Thiên Tuyết mới bình tĩnh trở lại, lúc này cô mới phát hiện ra là Dạ Chấn Đình sắp làm đến bước cuối cùng rồi.
Cô cuống quýt đẩy anh ra, nhưng lại bị anh đè ngược lên bàn.