Phong Thiên Tuyết nói được một nửa liền dừng lại, cô sợ người giúp việc bên ngoài nghe thấy, vì vậy mới đi đến ban công để nói chuyện điện thoại, sao lại gặp Da Chấn Đình ở ban công vậy?
Nửa người trên anh không mặc gì, thân dưới quấn khăn tắm, đang cầm ly rượu trên tay đứng ở ngoài ban công đối diện uống rượu.
Hai người cách nhau bốn năm mét, đều có thể nhìn thấy rõ nhau, còn lúc đó
Phong Thiên Tuyết cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một hình xăm màu xanh trên thắt lưng của anh…
Chỉ là, còn chưa kịp nhìn rõ hình xăm, anh đã quay đi.
Dựa lưng vào lan can ban công, bộ dạng nhàn nhã thoải mái, bình tĩnh ung dung như vậy, dường như không có chút chột dạ nào.
Phong Thiên Tuyết vừa dựa vào lan can ban công vừa nói chuyện điện thoại, ngẩng cổ lên nhìn nhưng không nhìn thấy eo anh.
Cô căng thẳng đến mức cồn cào trong lòng, rất muốn chạy nhanh đến để tóm anh lại nhìn rõ…
“Mẹ ơi, mẹ ơi.
.
”
Ở phía đầu dây bên kia, Thần Thần Long Long Nguyệt Nguyệt nhao nhao gọi Phong Thiên Tuyết.
“Đợi một chút.
”
Phong Thiên Tuyết cầm điện thoại đi vào phòng.
Dạ Chẩn Đình thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi suýt chút nữa bị người phụ nữ đó nhìn thấy hình xăm rồi, may mà anh nhạy bén quay lại kịp thời…
Nhưng mà, cô đang gọi cho ai, giọng nói dịu dàng như vậy, ái muội như vậy.
Trong cuộc đối thoại vừa rồi, hình như có một người đàn ông tên là Thần Thần…
Đó là ai vậy?
Nghĩ đến đây, Dạ Chấn Đình cau mày, nhẹ siết chặt ly rượu trong tay.
Chần chừ giây lát, anh uống hết rượu trong ly rồi đặt ly xuống, mặc áo choàng tắm sau đó bước nhanh ra ngoài.
Trong phòng cho khách ở bên cạnh, Phong Thiên Tuyết đang dùng tay che miệng, thấp giọng nói chuyện điện thoại.
“Được được, mẹ làm xong việc rồi sẽ đi đón các con ngay”
“Yên tâm đi, bây giờ mẹ rất an toàn, Tiểu Tứ Bảo cũng an toàn.
Các con phải ngoan ngoãn nghe lời bà, an toàn là trên hết”
“Thần Thần với Long Long phải chăm sóc em gái nhé, mẹ yêu các.
.
”
Còn chưa nói chữ cuối thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng đi vào.
Phong Thiên Tuyết giật mình, cô nuốt chữ con lại, vội sửa lời: “Không nói nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi, tạm biệt”
“Cô đang nói chuyện với ai vậy?”
Dạ Chẩn Đình chậm rãi đi tới, thân hình cao gầy thẳng tắp có hơi u ám dưới ảnh đèn mờ ảo.
“Tôi.
” Phong Thiên Tuyết vốn muốn nói dối nhưng khí thế của anh khiến cô thấy căng thẳng, tự nhiên nói thật: “Thím Chu”