Cô vội lau khô nước trên điện thoại tồi thử gọi lại, vẫn không được.
Lòng cô như lửa đốt, đang định đi mượn điện thoại để gọi cho Tư Hạo Hiên thì lúc này anh ta lại gọi đến.
Phong Thiên Tuyết cuống quýt trượt điện thoại, khổ sở một lúc, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi trước khi ngắt máy, có kích động đến nỗi tay run lên.
“Hạo Hiên”
Tuyết Nhi, tôi đã lấy được dây chuyền rồi, giờ đang trên đường đến, nhưng tôi lo vệ sĩ nhà họ Dạ không để tôi vào.”
“Tốt quá, tôi lập tức nói với Dạ Chấn Đình để anh ta cho qua.”
“Được, đợi tôi.”
cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết vui mừng không thôi, chuẩn bị đi tìm Dạ Chẩn Đình.
Lúc này, Dạ Chấn Đình quần áo choàng tắm, đi chân trần ngang qua phòng
CÔ.
Phong Thiên Tuyết lao vào như một mũi tên: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Nửa đêm nửa hôm cả người ướt sũng lao vào phòng một người đàn ông, nói chuyện gì?”.
Ánh mắt Dạ Chấn Đình như mang theo ngọn lửa lướt trên người cô.
Quần áo ướt vẫn đang nhỏ nước, làm nổi bật đường cong hoàn hảo của cô, làn da trắng không tì vết toát lên vẻ quyến rũ khiển trái tim anh ngứa ngáy khó mà kiềm được.
“Đã lấy được dây chuyền ruby rồi, Hạo Hiện đang trên đường mang tới, chỉ cần anh bảo vệ sĩ cho qua thì anh ấy có thể đưa tới trước chín giờ…”
“Chẳng phải anh ta rất có bản lĩnh à?” Dạ Chẩn Đình ngắt lời cô, xoay người ngồi xuống sofa: “Vậy thì tự nghĩ cách mà vào”
“Anh… Rõ ràng anh cố ý gây khó dễ” Phong Thiên Tuyết tức đến nỗi mặt mày xám xịt.
Dạ Chẩn Đình nhún vai từ chối cho ý kiến, rót nửa ly rượu lạnh chậm rãi nhâm nhi.
“Tại sao anh lại làm như vậy?” Phong Thiên Tuyết sắp tức điên, “Có phải anh có thù với ba tôi nên cố ý đùa bỡn tôi không?”
Nghe thấy câu này, Dạ Chẩn Đình dừng động tác, ngước mắt nhìn cô chằm chằm: “Có người nói gì với cô à?”
“Anh có tật giật mình?” Phong Thiên Tuyết kích động chất vấn, “Công ty ba tôi phá sản có liên quan đến anh đúng không?”
Cô hỏi câu mà cô muốn hỏi nhất, mặc dù hơi mạo hiểm nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Dù sao bây giờ cô cũng không có năng lực điều tra anh, chi bằng thẳng thắn cho xong.
“Ai nói với cô?” Dạ Chấn Đình híp mắt vẻ nguy hiểm.
“Anh hỏi như vậy chẳng lẽ là thật?”
Phong Thiên Tuyết không muốn chấp nhận hiện thực này, nhưng dường như phản ứng của anh đã cho cô một số chứng thực.
“Tư Hạo Hiên?” Dạ Chẩn Đình không trả lời mà hỏi lại..