Lúc này, điện thoại của anh ta lại bắt đầu réo vang…
Anh ta sốt ruột đến mức mồ hôi nhễ nhại, hai mắt đỏ ngầu.
Phong Thiên Tuyết thật sự không nhìn được nữa, định cầm sợi dây chuyền hồng ngọc kia đưa cho anh ta.
Gần như cùng lúc, Tư Hạo Hiên giơ tay cầm sợi dây chuyền hồng ngọc…
Mặt dây chuyền xẹt qua mu bàn tay của Phong Thiên Tuyết, cô ngẩng đầu nhìn anh ta theo bản năng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, phức tạp khó tả.
Tuy hiểu được lựa chọn của anh ta, tuy cũng ủng hộ anh ta lựa chọn như thế, nhưng khi anh ta nôn nóng đưa ra lựa chọn, cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng…
Như thể có một con dao nhọn đâm vào trong lòng, đau đến mức không muốn sống.
“Tuyết Nhi, tôi.”
Tư Hạo Hiên hoảng hốt hoàn toàn, anh ta ý thức được Phong Thiên Tuyết muốn giúp anh ta lựa chọn công ty, nhưng anh ta đã nhanh hơn cô một giây.
Cho nên, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt…
“Tốt lắm” Dạ Chẩn Đình hài lòng nhếch khóe môi, “Kẻ thức thời là trang tuần kiệt!”
“Sếp Dạ, liệu có thể..”
“Tiễn khách!” Dạ Chấn Đình không hề cho Tư Hạo Hiên cơ hội nói thêm một câu.
Vệ sĩ đi tới “mời” Tư Hạo Hiên ra ngoài.
Tư Hạo Hiên cứ nhìn Phong Thiên Tuyết chằm chằm, ánh mắt tràn ngập áy này, nhưng Phong Thiên Tuyết không hề ngẩng đầu nhìn anh ta…
Nếu nói bốn năm trước là tạo hóa trêu người, vậy thì mọi thứ bây giờ là sự lựa chọn của anh ta.
Cho dù bất lực cỡ nào, anh ta vẫn quyết định như lúc trước, đó là từ bỏ cô để bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Tư!
Bốn năm trước họ là vợ chồng chưa cưới, anh ta phụ bạc cô, cô sẽ oán hận, còn bây giờ họ chẳng là gì của nhau, anh ta lựa chọn như vậy thì cô cũng không có tư cách trách anh ta.
Chỉ là, cái gai này lại một lần nữa đâm vào tim, không thể rút ra được nữa…
Tình cảm thanh mai trúc mã, nỗi tiếc nuối một thời đến bây giờ cũng hoàn toàn kết thúc!
“Sao thế?” Dạ Chấn Đình cọ mũi chân vào chân Phong Thiên Tuyết, vừa gian ác lại đắc ý,
“Bây giờ cuối cùng cũng hết hy vọng rồi chứ?”
“Anh hài lòng chưa?” Phong Thiên Tuyết nhìn anh với ánh mắt căm hận, “Hủy đi tia hy vọng cuối cùng của tôi, chắc anh vui lắm nhỉ?”
“Đến bây giờ cô còn chưa tỉnh táo sao?” Dạ Chẩn Đình nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ ngu, “Người hủy đi tia hi vọng của cô là Tư Hạo Hiên, không phải tôi.”.