Phong Thiên Tuyết đi nửa tiếng mới đi ra khỏi cổng biệt thự, bên ngoài là một con đường cây xanh, hai bên có hai hàng cây thẳng tắp, trên cây treo đèn đường chiếu sáng đường cổ đi.
Cô ưỡn ngực, tiếp tục đi về phía trước.
Gió đêm hiu hiu thổi vô cùng dễ chịu, trong rừng cây vọng ra tiếng kêu của ếch và côn trùng, ánh trăng xuyên qua tán lá chiếu xuống, tạo thành một vùng sáng rực trên mặt đường, nhìn cứ như một bức tranh.
Cảnh đẹp khiến tâm trạng Phong Thiên Tuyết dần dần bình tĩnh lại, cô càng thêm kiên định với quyết tâm rời xa Dạ Chẩn Đình…
Cô tuyệt đối không thể bị anh khống chế, trở thành nô lệ của ma quỷ!
“À hú…”
Đột nhiên trong rừng cây vọng ra tiếng kêu của thú dữ.
Phong Thiên Tuyết lập tức dừng chân lại, đứng tại chỗ với vẻ sững sờ…
Cô vừa nghe nhầm à?
Sao cô lại nghe thấy tiếng của thú dữ?
Nhất định là nghe nhầm…
Cô ôm trái tim đang đập thình thịch, tiếp tục đi về phía trước.
“À hú…”
Tiếng kêu ấy lại vang lên, lần này dài hơn gần hơn.
Phong Thiên Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt, tim đập bình bịch…
Không thể nào, nơi này sao lại có thú dữ?
Cô căng cứng người, đưa mắt nhìn xung quanh, trong rừng cây không có động tĩnh gì…
Nhưng cô vẫn rất sợ hãi.
Tuy mỗi lần lên xuống núi đều ngồi xe, nhưng cô nhớ từ biệt thự đến đường cái ít nhất phải mười mấy cây số.
Quang đường mười mấy cây số, ít nhất cô phải đi bộ bốn tiếng…
Ai có thể đảm bảo trong bốn tiếng này thú dữ sẽ không xô ra ăn cô sạch sẽ, chỉ để lại một đống xương trắng?
Nghĩ tới đây, toàn thân Phong Thiên Tuyết đổ mồ hôi lạnh…
Cô quay đầu nhìn ngôi biệt thự cách đó không xa, cô
mới đi được khoảng một cây số, bây giờ quay lại vẫn kip…
Cô quay người đi về ngôi biệt thự…
Nhưng đi được mấy bước, nghĩ tới ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Chấn Đình và cá tính cách ngang ngược mạnh mẽ
của anh, cô lại cảm thấy hơi do dự…
Nếu cứ thế trở về thì phải ký khế ước trả nợ kia!
Từ nay về sau, cô nợ anh chín mươi tám triệu, không biết bao giờ mới có thể trả hết nợ…
Trước khi trả hết nợ, cô sẽ là nô lệ của anh, nhất định phải nghe lời răm rắp, tuân theo tuyệt đối…
Nghĩ đến đây, cô liền rùng mình…
Không, chỉ cần còn một hơi thở, cô tuyệt đối sẽ không trở về!.