Rõ ràng con sói này không hề coi con mồi yếu đuối là cô ra gì.
Giống như mèo vờn chuột, chờ cô chạy mệt rồi nó sẽ nhào tới xé xác cô.
Phong Thiên Tuyết vừa liều mạng chạy về phía trước, vừa lướt liên tục trên màn hình để gọi điện cầu cứu, nhưng màn hình đã đỡ hoàn toàn.
Cô hoảng sợ bật khóc, sợ hãi hô to: “Cứu mạng, cứu mạng”
Đáng tiếc không có ai đáp lại.
Nơi đèn đuốc sáng trưng phía trước cách đó không xa là biệt thự nhà họ Dạ, chỉ cần chạy vào là có thể an toàn.
Bây giờ cô rất hối hận, vô cùng hối hận…
Tại sao cô lại hờn dỗi Dạ Chấn Đình cơ chứ?
Tại sao cô lại chạy ra ngoài một mình vào đêm hôm khuya khoắt cơ chứ?
Khí phách có thể ăn được ư?
Tôn nghiêm có thể ăn được ư?
Biết thế cô đã ký quách cái thỏa thuận quái quỷ gì đó, chỉ cần có thể bảo vệ tính mệnh thì bảo cô làm gì cô cũng làm.
Cô còn có ba bé con, thím Chu, Tiểu Tứ Bảo và cả một trăm nghìn chưa tiêu hết…
Cô không thể chết!
“À hú.” Cuối cùng con sói kia cũng mất kiên nhẫn, bắt đầu tăng tốc chạy.
Phong Thiên Tuyết sợ mất mật, liều mạng chạy về phía trước.
Rõ ràng biệt thự nhà họ Dạ gần ngay trước mắt, nhưng cho dù cô liều mạng chạy cỡ nào thì vẫn cách mục đích một khoảng
Con sói càng ngày càng gần.
Phong Thiên Tuyết nghe thấy tiếng gió đằng sau, cảm giác được sát khí của con sói, cô hoảng sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra, té ngã ra đất…
Giờ khắc này, trong đầu cô chỉ có hai chữ “xong đời”!
Cô chết chắc rồi…
Sau lưng, con sói đang há cái miệng to như chậu máu, nhào lên kêu grào” một tiếng.
Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại theo bản năng…
Đúng lúc này, một luồng sáng bạc từ bên cạnh bắn tới, đánh trúng cổ con sói.
Con sói ngã gục xuống đất cách Phong Thiên Tuyết chưa đến nửa mét, đung đưa cơ thể mềm nhũn, nhún người nhảy vào trong rừng.
“Đừng ăn thịt tao, đừng ăn thịt tao.”
Phong Thiên Tuyết nằm rạp trên mặt đất giống như rùa đen, kêu khóc tuyệt vọng.
Trong rừng có một đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm như biển đang nhìn cô với vẻ đầy khinh bỉ.
Một hồi lâu, Phong Thiên Tuyết mới hoàn hồn lại, nơm nớp lo sợ quay đầu lại nhìn, con sói kia đã biến mất….