“Thứ kia sẽ quay lại quá trình cô bị sói ăn thịt, đó là sói hoang chứ không phải tôi nuôi, pháp luật cũng không có quy định thấy chết không cứu là phạm pháp!”
“Anh..” Phong Thiên Tuyết á khẩu không trả lời được.
“Tôi dạy có một chiêu!” Dạ Chẩn Đình nhếch khóe môi, nói với vẻ dịu dàng, “Khi sói cắn cô, cô cứ la to như lúc nãy ấy, nó sẽ chê cô phiền, cắn một cái vào cổ cô, máu tươi sẽ phun ra như suối, cái chết chỉ trong tích tắc, sẽ không đau đầu!”
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ đến nỗi sắc mặt tái mét, cả người run rẩy, bờ môi cũng run run, không nói nổi một câu.
“Chúc cô chết một cách vui vẻ, tạm biệt!”
Dạ Chẩn Đình vẫy tay với cô, quay người bỏ đi…
“Dạ Chẩn Đình…” Phong Thiên Tuyết đập cửa sắt gào thét, “Anh là đồ chó tâm địa ác độc, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
“À hú…”
Đột nhiên sau lưng lại vang lên tiếng sói tru.
“Á!” Phong Thiên Tuyết sợ điếng người, quỳ bịch xuống đất, vừa khóc vừa kêu, “Xin anh mau cứu tôi, mau cứu tôi, tôi không muốn chết, hu hu hu..”
Dạ Chẩn Đình đưa lưng về phía cô cuối cùng cũng nhếch khóe môi, nở nụ cười đắc ý kiêu ngạo.
Anh còn vui vẻ hơn cả lúc làm ăn thu được mấy chục tỷ!
Nhưng anh không vội vã quay đầu mà chậm rãi lại bước lên phía trước một bước…
“Dạ Chấn Đình, chỉ cần anh cứu tôi, anh bảo gì tôi cũng làm” Phong Thiên Tuyết mặc kệ mọi thứ, bây giờ cô chỉ cần mạng sống, “Chẳng phải anh muốn tôi ký hợp đồng kia sao? Tôi ký, chỉ cần anh cứu tôi, tôi sẽ ký ngay…”
“Cô nói vậy đấy nhé?” Cuối cùng Dạ Chẩn Đình cũng quay đầu, nói với vẻ mặt vô tội, “Cô đừng có bảo là tôi ép cô!”
“Không đầu, không đầu, là tôi tự nguyện” Phong Thiên Tuyết cam đoan liên tục, “Anh cho tôi vào đã, mau lên, sói tới thật rồi!”
“Được, là cô cầu xin tôi đấy nhé”
Dạ Chẩn Đình chậm rãi giơ tay ra hiệu.
lúc này vệ sĩ mới tiến lên mở cánh cửa sắt màu xanh sẫm.
Cửa vừa he hé mở, Phong Thiên Tuyết lập tức xông vào, bởi vì hai chân mềm nhũn nên cô ngã nhào ra bãi cỏ…
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy bên ngoài cửa sắt có vô số đối mắt màu xanh lục ở dưới gốc cây cách đó không xa đang nhìn cô chằm chằm.
Cô sợ hãi mở to mắt, cơ thể co giật một cái rồi ngất xiu…
“Chậc chậc chậc!” Dạ Chấn Đình lắc đầu cảm thán,
“Thật yếu ớt, mới có như vậy đã ngất xỉu rồi!”
Anh lại gần bế cô lên rồi dặn dò vệ sĩ, “Lui hết đi!”
“Vâng, thưa Dạ Vương.”
Vệ sĩ ấn một cái nút, những đôi mắt màu xanh lục đó lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Dạ Chẩn Đình bế Phong Thiên Tuyết đi vào biệt thự, đặt cô lên giường.
Lôi Vũ đưa tới bản hợp đồng đã được in lại.
Dạ Chấn Đình nắm tay Phong Thiên Tuyết, cắn một cái vào ngón tay cái của cô, máu tươi từ từ chảy ra…
Anh ấn mạnh ngón tay cái của cô lên chỗ ký tên trên hợp đồng, sau đó cười hài lòng…
“Tôi đã nói rồi, cô không chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu!”.