“Bọn họ đang đi trên đường còn chưa tới thì nhận được
tin tức, đã quay về luôn rồi.” Lôi Vũ mỉm cười nói, “Cô yên tâm, không có lệnh của Dạ Vương, chúng tôi sẽ không tùy tiện điều tra về cô nhưng..”
Lôi Vũ dừng lại một lát mới dè dặt hỏi, “Rốt… rốt cuộc cô đang lo lắng chuyện gì vậy?”
“Mỗi người đều có quyền riêng tư của mình.” Phong Thiên Tuyết nặn ra hai giọt nước mắt, “Tôi đã bị ma quỷ Dạ kiểm soát đến không còn tự do, chỉ muốn giữ lại chút không gian riêng tư cuối cùng…
“Dạ Vương không muốn kiểm soát cô, cậu ấy thích cô..”
“Sao có thể ” Vừa nhắc tới chuyện này, Phong Thiên Tuyết lại tức giận không biết trút vào đầu, “Nếu anh ta thích tôi sẽ tặng tôi mấy biệt thự, mua cho tôi mấy chiếc siêu xe, lại cho tôi tám trăm triệu hay một tỷ gửi ngân hàng, sau đó cưng tôi như công chúa chứ không phải bắt nạt tôi mỗi ngày”.
“Có lẽ cách biểu đạt của mỗi người khác nhau?” Lôi Vũ mỉm cười nói.
“Cách này của anh ta cũng thật đặc biệt đấy” Phong Thiên Tuyết trợn mắt, sau đó hỏi, “Bác sĩ Lôi, tôi có thể về nhà không?”
“Đương nhiên là được rồi.
Tôi sẽ bố trí xe cho cô.”
Trên đường trở về, Lôi Vũ nói với Phong Thiên Tuyết: “Cô Phong, thật ra cô ở lại biệt thự sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Nếu cô muốn đi làm, tôi thu xếp người đưa đón là được rồi.”
“Tôi vẫn cảm thấy ở nhà mình thoải mái hơn”
Phong Thiên Tuyết vuốt ve lông Tiểu Tứ Bảo, nó đang ngủ say.
way.
“Vậy cũng được.” Lôi Vũ không nói nhiều, “Trong thời gian sếp Dạ không ở đây, cô có chuyện gì cứ tới tìm tôi lúc nào cũng được.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh” Phong Thiên Tuyết không yên lòng, còn đang mải nghĩ xem làm thế nào thoát khỏi Dạ Chấn Đình.
Hay mình cầm hai triệu này dẫn theo đám trẻ chạy trốn…
Dù sao, Thịnh Thiên có bất động sản ở các nơi trên thế giới, ở thành phố nào cũng có chi nhánh…”
Phong Thiên Tuyết nghe Lôi Vũ nói vậy thì lập tức từ bỏ ý định chạy trốn.
Có lẽ Lôi Vũ đang ám chỉ cho cô biết, cô có chạy tới đâu cũng có thể bị tìm về, hay là thời đi….