“Vâng, vâng.”
Thái Hổ bước tới đỡ Phong Thiên Tuyết rời khỏi phòng Vip…
Bạch Lộ đi theo phía sau dặn dò: “Tôi đã đặt khách sạn cho các người ở bên kia đường rồi.
Để tôi đưa các người đi.”
“Đáng tiếc!” Bạch Lộ rút điện thoại về, cười lạnh chế giễu, “Đêm hôm đó Hạo Hiện tới Dạ Sắc sớm, tạo vội vàng chạy tới gặp anh ấy nên tiện tay đặt camera mini đặt ở trên bình hoa, sau đó chẳng biết tại sao lại không quay được gì, nếu không bây giờ sẽ có hình ảnh cụ thể và đặc sắc hơn nhiều”
“Cô thật bỉ ổi!” Phong Thiên Tuyết kích động hét lên, “Bạch Lộ, tôi đối xử tốt với cô như vậy, sao cô lại muốn hại tôi chứ? Tại sao?”
“Mày đối xử tốt với tao à?” Bạch Lộ cảm thấy thật nực cười, “Từ nhỏ đến lớn, tao chỉ là đứa bám theo đít mày, hầu hạ mày như người giúp việc vậy.
Như thế gọi là tốt với tao à? Mọi người đều là con người, ba của tạo và mày đều là họ Phong, dựa vào đầu mà mày là cô chủ cao ngạo còn tao chỉ là người hầu của mày chứ? Dựa vào đầu hả?”
“Tất cả những gì tôi có là do ba tôi cho tôi, liên quan gì tới cô chứ?”
Phong Thiên Tuyết không thể nào hiểu được logic của cô ta.
“Đúng vậy, cho nên ba mày mới chết sớm.
Từng câu từng từ của Bạch Lộ như con dao đâm vào tim Phong Thiên Tuyết, “Ông ta đã bị mày khắc chết!”
“Cô nói bậy!”
Phong Thiên Tuyết giận tới run người, giơ tay muốn tát Bạch Lộ lại bị Bạch Thu Vũ giữ lại.
“Mày dám động vào Lộ Lộ nhà tạo thử xem?” Bạch Thu Vũ đẩy cô ra, nghiêm khắc cảnh cáo, “Bây giờ mày bị chúng tạo nắm được thóp, đáng lẽ phải quỳ xuống cầu xin chúng tạo như một con chó, vậy mà còn dám phách lối vậy à?
Mày có tin tạo sẽ lập tức đăng những video và ảnh này lên mạng, sau đó bảo Thái Hổ kể lại tỉ mỉ quá trình tối hôm đó ở trước mặt giới truyền thông không..”
“Bà…” Phong Thiên Tuyết không nói được câu nào.
Cô nhìn Thái Hổ hoảng loạn lắc đầu, “Không thể nào, không thể nào là anh ta được, tuyệt đối không thể..”
“Là tôi, thật sự là tôi” Thái Hổ yếu ớt nhìn cô, “Tôi còn nhớ rõ trên lưng cô có
một vết sẹo.”
Phong Thiên Tuyết nhất thời chấn động như bị sét đánh, ngồi đờ người trên sô pha.
Trên lưng có thật sự có một vết sẹo.
Lẽ nào… thật sự là…
Không…
Phong Thiên Tuyết đột nhiên nghĩ đến một điểm quan trọng, lập tức bước tới ấn Thái Hổ lên tường, giơ tay muốn vén áo của anh ta.
“Ôi ôi ôi!” Bạch Thu Vũ vội vàng xoay người đi, che mắt mắng, “Đúng là đồ không biết liêm sỉ, còn muốn làm ra chuyện tệ hại như vậy ngay trước mặt chúng tao nữa, thật buồn nôn!”
“Đúng là một con điên..” Bạch Lộ chán ghét nhíu mày.
Phong Thiên Tuyết vén áo sơ mi của Thái Hổ lên, thấy sau lưng anh ta không có hình xăm…
Không phải là anh ta!.