“Suýt thì quên, chắc bí mật ở trong này nhỉ?” Dạ Chẩn Đình nhìn chằm chằm vào điện thoại của Bạch Lộ trong tay cô.
Anh đưa tay về phía cô: “Đưa đây!”
“Không có, chẳng có bí mật.
” Phong Thiên Tuyết hoảng loạn lùi lại.
Dạ Chấn Đình cau mày.
Vệ sĩ A Hải định lấy điện thoại thì Dạ Huy lập tức nháy mắt, A Hải dừng lại.
Bây giờ Dạ Chẩn Đình đã chính thức công khai thân phận rồi, Phong Thiên Tuyết là người phụ nữ của anh, vệ sĩ nào dám động vào cô?
“Đều là người chết hết à?” Dạ Chẩn Đình tức giận quát.
“Rõ!” Lúc này Dạ Huy mới sợ hãi đi tới, nhẹ nhàng nói: “Cô Phong, đưa điện thoại cho tôi đi!”
Phong Thiên Tuyết liên tục lùi về sau.
Dạ Huy không dám đưa tay ra giật, chỉ có thể lựa lời khuyên: “Nghe lời, đưa đây nào”
Phong Thiên Tuyết lùi đến bên thùng dầu, suýt chút nữa là bị bỏng.
“Cẩn thận!” Dạ Huy vô thức đưa tay ra kéo cô.
Dưới tình thế cấp bách, Phong Thiên Tuyết dứt khoát ném điện thoại vào trong thùng dầu đang cháy.
Lúc này, mọi người đều há hốc mồm.
“Tốt lắm.” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng cười, gật đầu, đứng dậy, dứt khoát rời đi: “Nhất chung họ lại, nghiêm túc tự kiểm điểm!”
“Rõ” Dạ Huy nhìn Phong Thiên Tuyết với ánh mắt đồng cảm, dẫn vệ sĩ đi theo phía sau.
“Này, đừng nhốt chúng tôi ở đây mà, tôi nói, tôi nói hết.”
Bạch Lộ la lên muốn ra ngoài nhưng lại bị Bạch Thu Vũ bịt miệng lại.
Đợi mọi người đi hết, Bạch Thu Vũ mới buông tay ta, Bạch Lộ giận dữ nói: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
“Đúng đấy, sao bà không để Lộ Lộ nói?” Phong Thế Nguyên cảm thấy khó hiểu.
Bạch Thu Vũ phớt lờ bọn họ, đi tới trước mặt Phong Thiên Tuyết, thấp giọng hỏi: “Vậy ba đứa con hoang… ba đứa trẻ kia không phải con của sếp Dạ?”
“Vớ vẩn, tất nhiên là của anh ấy.” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng nói..