Dạ Chấn Đình không nói mà ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay điện thoại trong lòng bàn tay.
Dường như đang suy nghĩ gì đó…
Ánh đèn rực rỡ bên ngoài xe chiếu lên mặt anh, lúc tỏ lúc mờ khó mà nắm bắt được.
Dạ Huy ở bên cạnh chờ đợi, không dám quấy rầy anh.
Hồi lâu sau, cuối cùng Dạ Chấn Đình lên tiếng: “Đợi cô ấy tự nói.”
“Rõ” Dạ Huy gật đầu.
Phong Thiên Tuyết không tin là Dạ Chẩn Đình thật sự muốn nhốt cố ở đây mãi, cô luôn cảm thấy anh chỉ đang dọa cô thôi, chẳng mấy chốc sẽ đến đón cô.
Dù sao thì tối qua họ còn triền miên như lửa.
Nhưng một đêm qua đi, cửa vẫn không tiếng động.
Phong Thiên Tuyết mê man ngủ, không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy vẫn không có động tĩnh gì.
Sự bình tĩnh ban đầu của cô cũng biến thành lo lắng.
Cảm xúc của Bạch Lộ bắt đầu mất kiểm soát, chốc chốc lại khóc mắng Tư Hạo Hiên tuyệt tình, lúc lại chỉ trích Phong Thiên Tuyết vô liêm sỉ.
Có mấy lần cô ta muốn xông đến đánh Phong Thiên Tuyết nhưng đều bị Bạch Thu Vũ và Phong Thế Nguyên kéo lại.
Phong Thiên Tuyết trải qua một ngày một đêm trong hoàn cảnh ồn ào đè nén như vậy, chịu tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô lo cho sự an toàn của bọn trẻ, đi đến cửa đập vào cửa sắt, gọi tên Dạ Chẩn Đình nhưng không ai quan tâm.
Cô vẫy tay gọi lớn với máy quay trong góc tường, vẫn không ai đến.
Cứ như vậy một ngày nữa lại trôi qua.
Vì sức khỏe yếu nên Bạch Lộ ngất đi.
Bạch Thu Vũ và Phong Thế Nguyên lo lắng, đẩy Phong Thiên Tuyết để cô nghĩ cách.
Vốn dĩ vai Phong Thiên Tuyết có vết thương, lại chưa được xử lý, bị kéo như vậy nên vết thương lại trào máu.
Hơn nữa hai ngày một đêm không ăn không uống cũng chẳng nghỉ ngơi tốt, lại bị Bạch Lộ giày vò liên tục khiến cô kiệt sức, bỗng chốc hoa mắt chóng mặt, cả người toát mồ hôi lạnh, gục ngã trên sofa..