“Mẹ ơi, sao mẹ không nói gì? Có phải mẹ bị người ta bắt cóc rồi không? Nếu mẹ bị bắt cóc thì mẹ ừm hai tiếng”
Thần Thần luôn có suy nghĩ logic vượt xa bạn bè đồng trang lứa.
Tim Phong Thiên Tuyết vợt lên cổ họng, như sắp nhảy ra ngoài.
Dạ Chẩn Đình nheo mắt một cách nguy hiểm, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, giống hàng nghìn mũi tên sắc nhọn như muốn đâm thủng trái tim cô…
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi.”
Ở đầu bên kia, bọn nhỏ đang gọi cô.
Ngay sau đó, giọng của thím Chu cũng truyền đến: “Cô chủ, cô có ổn không? Cô chủ, cô nói gì đi, cô đừng làm chúng tôi sợ!”
Phong Thiên Tuyết không dám nói câu nào, cơ thể run bần bật.
Lúc này, dường như Sở Tử Mặc ở đầu bên kia điện thoại cảm nhận được gì đó, vội vã cúp máy.
Phong Thiên Tuyết cúi đầu không dám nhìn Dạ Chẩn Đình nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người anh.
Dường như sắp đóng băng cô…
Dạ Chẩn Đình vỗ điện thoại lên má Phong Thiên Tuyết: “Chưa chịu nói à? Có phải cô muốn tôi mang người đàn ông và ba đứa trẻ đó đến trước mặt cô, cô mới chịu nói đúng không? Hả?”
“Đừng, đừng mà..” Phong Thiên Tuyết kéo tay anh, sốt ruột cầu xin, “Trẻ con vô tội, anh đừng làm bậy, tôi xin anh!”
Cô biết một khi làm anh tức lên thì chuyện gì anh cũng làm hết!
“Vậy thì ngoan ngoãn nói thật, đứa trẻ là con cô đúng không?” Dạ Chấn Đình chất vấn.
“Tôi..” Phong Thiên Tuyết hoảng loạn không thôi, cô biết
mình đã không thể giấu được nữa, chỉ có thể căng da đầu, gật đầu một cách dè dặt, “Đúng vậy!”
“Ba đứa nhỏ lần trước trộm con chip?”
Dạ Chẩn Đình nhéo cằm cô để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không không không, không phải, bọn nhỏ không có trộm chip.” Phong Thiên Tuyết vội giải thích, “Con chip đó là do một người áo đen nhét vào túi của Nhị Bảo, sau đó bị Tiểu Tứ Bảo nhà tôi nuốt vào bụng.
Lúc đó tôi không biết chuyện này, sau đó mới biết, tôi đã cho Tiểu Tứ Bảo uống thuốc xổ ngay, để nó ị ra.
Đợi khi ị ra con chip rồi, tôi sẽ cố tìm cách trả lại cho anh.”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, càng nói càng sợ hãi.
Ánh mắt Dạ Chấn Đình giống như muốn ăn thịt người, loé lên ánh sáng lạnh lẽo..