Trong phòng còn có rất nhiều đồ chơi, đều là những món đồ chơi mà các bé mong đợi đã lâu nhưng không mua được.
“Wow, em thích căn phòng này quá”
“Anh cũng vậy!”
Hai đứa trẻ hào hứng chạy vào, mở từng món đồ ra chơi thử rồi mang lên giường nô đùa.
“Cô à, đây là phòng của cô, cô đến xem đi ạ”
Nhân viên dẫn thím Chu đi tham quan phòng bà.
Phong Thiên Tuyết cũng đi theo.
Phòng của thím Chu được chuẩn bị một chiếc giường cứng dành cho người già và một chiếc ghế mát xa
Thím Chu nằm thử rồi liên tục cảm thán: “Thoải mái quá, bình thường làm việc tôi hay bị đau lưng, mỏi eo, ra tiệm mát xa của người mù vừa tốn tiền.
vừa tốn thời gian, bây giờ có thể mát xa tại nhà rồi”
“Những thứ này được chuẩn bị riêng cho bà đấy ạ” Nhân viên cười bảo.
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn mọi người rất nhiều.” Thím Chu rất cảm động.
Nhân viên ban quản lý dạy thím Chu cách sử dụng cách thiết bị gia dụng mới, còn điều chỉnh điều hoà không khí trung tâm và hệ thống lọc gió cho họ rồi mới đi.
Thấy thím Chu và các con vui vẻ, Phong Thiên Tuyết cũng thấy rất mừng.
Đồng thời, tâm trạng cô lại rất phức tạp.
Tất cả những điều này đều hoàn hảo không chê vào đâu được.
Cô biết những chi tiết nhỏ này đều do Lôi Vũ sắp xếp…
Nhưng trên thực tế, tất cả những thứ này đều do Dạ Chấn Đình cho cô, có khi nào anh không vui rồi sẽ lấy lại không?
Đến lúc đó, có lẽ các con sẽ lại hụt hẫng…
Phong Thiên Tuyết lắc đầu để bản thân không suy nghĩ lung tung nữa.
Cô chơi với các con một lúc, đến khi chúng mệt rồi ngủ trưa thì cô thay quần áo, cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.
“Cô chủ định ra ngoài à?” Thím Chu vừa đi chợ về, bà cười vui vẻ bảo: “Trong tiểu khu có chợ, tôi mua thức ăn rồi, tối nay sẽ làm đồ ăn ngon cho mọi người để chúc mừng chúng ta có nhà mới!”
“Không cần nấu cho tôi đâu, tôi đến nghĩa trang, không biết khi nào mới về.