Dạ Chấn Đình không nói nên lời.
“Xong đời.
” Phong Thiên Tuyết hoảng hốt: “Lỡ anh ta thèm thuồng sắc đẹp của tôi thì chẳng phải sẽ rất nguy hiểm nếu tôi ở lại đây sao? Có khi nào đêm hôm anh ta sẽ xông vào phòng tôi không?”
“Có thể lắm!” Dạ Chấn Đình cố ý hù dọa.
“Call boy, cứu tôi với…” Phong Thiên Tuyết nói một cách thảm thương: “Tôi không biết nhờ ai ngoài anh cả.
”
“Làm như ông chủ của cô muốn ăn cô luôn vậy.
” Dạ Chấn Đình lạnh lùng đáp: “Anh ta mà để mắt đến cô thì đó là may của cô đấy, đáng lí cô phải vừa khóc vừa cảm ơn trời đất mới đúng!”
“Thôi tôi xin anh, rốt cuộc anh ở phe nào thế?” Phong Thiên Tuyết tức giận hét lên.
“Dẹp, ở yên dưỡng thương đi”.
Dạ Chẩn Đình cúp máy, anh cười xấu xa khi nghĩ đến người phụ nữ ngốc nghếch ở phòng bên cạnh.
Anh định trêu cô thêm một lần nữa.
Dạ Chấn Đình đứng lên đi chân trần ra ngoài, trên người mặc độc một chiếc áo choàng tắm.
Phong Thiên Tuyết đang nằm trên giường suy nghĩ lung tung thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Thân hình cao lớn của Dạ Chẩn Đình bị ánh đèn hắt bóng lên giường, đem lại cảm giác đầy áp lực.
Tóc của anh vẫn còn nhỏ nước, chiếc áo choàng tắm.
quanh thân không giấu được lồng ngực quyến rũ, hoang dã cùng sự dụ hoặc của anh.
Phong Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn Dạ Chẩn Đình, vô thức nuốt nước miếng cái ực rồi lật đật nhìn sang chỗ khác, hồi hộp hỏi: “Sao, sao anh không gõ cửa?”
“Đây là nhà tôi.
”
Anh chậm rãi tiến về phía cô, mùi hương nam tính càng lúc càng gần tưởng chừng có thể làm cho bất cứ ai cũng phải đầu hàng.
Nhịp tim của Phong Thiên Tuyết trở nên rộn ràng, người cô căng cứng, không dám nhìn thẳng vào mắt Dạ Chẩn Đình: “Anh, anh có chuyện gì à?”
Anh không nói gì mà đi thẳng đến mép giường, cúi người sát lại…
“Ơ, anh, anh.
” Phong Thiên Tuyết căng thẳng đến mức người run khẽ, mặt đỏ tía tai: “Anh muốn làm gì?”
Dạ Chẩn Đình híp mắt nhìn cô chăm chú, tiếp tục dán sát vào…
Cơ thể cường tráng ấp ủ sức mạnh của một con thú hung mãnh, mang theo sự nóng bỏng như muốn hòa tan cố…
Phong Thiên Tuyết muốn vùng vẫy tránh đi nhưng cơn đau từ vết thương làm cơ thể cứng đờ, không thể nào nhúc nhích.
Hiện tại cô không khác một chú dê con đang chờ bị làm thịt.
Khuôn mặt điển trai của Dạ Chẩn Đình ngày một gần hơn, đôi mắt như biển sâu của anh thích thú quan sát cô: “Cô sợ tôi à?”
“Anh, anh đừng có làm bậy.
.
” Giọng của Phong Thiên Tuyết run run: “Dù anh là ông chủ thì tôi cũng không phải loại người tùy tiện…”
Cô còn chưa nói hết lời thì phải dừng lại vì đôi môi mỏng của anh đã thình lình sát bên…
Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên mở to hai mắt, toàn thân căng như dây đàn, chết trân tại chỗ, không động đậy nổi.
Trong đầu chỉ còn một chữ, chết, chết, chết…
Đôi môi của Dạ Chẩn Đình như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua má cô, khẽ chạm vành tai, tay cũng vươn đến…