Kết thúc tất cả các trận thi đấu của ngày hôm nay, mọi người hiển nhiên đều có thể ra về, chỉ riêng năm nhất phải ở lại dọn dẹp, Ryoma cũng không phải ngoại lệ, nhưng khác kiếp trước, lần này, mấy tiền bối chính tuyển không chờ được nên cũng xông vào làm cùng rồi.
Như mọi người cũng đã biết rồi đấy, mấy người lanh chanh, nhí nhảnh, năng động mà gặp mấy cái việc dọn dẹp thì chỉ tổ phá hơn thôi chứ chẳng dọn cái gì ra hồn được đâu.
Và thế là Kikumaru tiền bối bị cấm đụng vào bất cứ dụng cụ gì, cũng như không được chạy nhảy trong sân đang ướt, tránh gây ra tai nạn ngoài ý muốn.
Tưởng như thế là yên tâm rồi, nhưng một lúc sau thì màn cãi nhau quen thuộc giữa Momo tiền bối và Kaido tiền bối cũng diễn ra, mà nguyên nhân đương nhiên hết sức trẻ con: "Cách chà sân làm sao cho đúng?" và "Ai làm nhanh hơn".
Mấy người còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn, ai đi qua mà thấy Tezuka tiền bối cùng Fuji tiền bối đang dọn sân cũng phải rợn hết cả người lên. Nhưng khiến cho người ta phải rùng mình nhất vẫn là Inui tiền bối, anh ấy cứ lầm bầm ba cái số liệu,.....chẳng hạn như:
-Phải chà mỗi chỗ mấy lần thì sạch?
-Phải chà mạnh nhẹ như thế nào?
-Tư thế phải ra sao?
-Chổi phải hợp với mặt sân một góc bao nhiêu độ?
.......vâng vâng và mây mây
Cuối cùng cũng chỉ có Kawamura tiền bối là bình thường, nhưng cũng bị quăng cho cây vợt, bây giờ đang bùng cháy hết cả lên rồi kìa.
Thôi, vẫn là không nên để chính tuyển phải lao động nặng nhọc, Ryoma miễn cưỡng đích thân đuổi người ra ngồi một góc chờ. Mà đám người kia tất nhiên vẫn chưa nhận ra lí do, ngơ ngơ ngác ngác ngồi im trong góc chờ đợi, không khí xung quanh chỉ là có "chút" quỷ dị thôi.
Nhưng Ryoma thì rất muốn đi về rồi, nên tiến độ cũng theo đó tăng lên, mà làm cùng cậu chỉ có thể là bộ ba năm nhất kia thô. Và với cái cậu Horio hơi bị nhiều chuyện đó, một cuộc trò chuyện không ngắn, không dài diễn ra, được khép lại bằng một câu trả lời khiến người người không thể tin được của tiểu miêu:
-Tớ thì ngày nào mà chả thua....
Một phần "...đó là đối với lúc nhỏ, còn lớn lên hiếm khi muốn trải nghiệm cảm giác đó lần nữa cũng khó" phía sau chưa kịp tuôn ra thành lời, đã lập tức bị thu lại.
Khi thua cuộc thì lại phấn đấu hơn để chiến thắng, nhưng khi thắng quá nhiều thì lại muốn trải nghiệm cảm giác thua cuộc lần nữa, Ryoma thừa nhận cậu có chút suy nghĩ khác người, nhưng không phải có thế mới có được cậu ngày hôm nay sao?
Tự nhiên thấy quý ông già nhà mình ghê, Ryoma có chút bất đắc dĩ, cũng tại một phần vì lúc đó không thể cùng chơi tennis với các tiền bối như bây giờ được nữa, kẻ đứng trên đỉnh chỉ có thể dần dần bị sự cô đơn nhấn chìm, rồi lại cố gắng tìm về nơi quê nhà, cứ thế gặp phải biến cố lớn của cuộc đời, theo đó chẳng khác gì sống chỉ để chờ đợi cái chết thanh thản.
Tuy nhiên, tâm nguyện của Ryoma vẫn là chưa thể nào hoàn thành, cậu muốn chơi tennis vui vẻ với mọi người, nhưng từ bao giờ, họ đã không còn đứng chung sân khấu với Ryoma nữa rồi?
Ngay cả cậu cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác, nhưng có một điều Ryoma biết rất rõ, rằng cái lần cuối cùng cậu chơi tennis cùng họ, đã là rất lâu rồi, đến nỗi cậu không còn nhớ lại được cảm giác dễ chịu lúc đó nữa, đến nỗi cậu bị ám ảnh với sự cô đơn, Ryoma có chết cũng không muốn nếm trải nó lần nữa.
Một thân một mình, sống trong một ngôi nhà cô đơn, lạnh lẽo, tennis cũng không thể tiếp tục chơi, người bạn duy nhất kiêm thú cưng cũng cứ thế mà rời bỏ, rất đau đớn!
Cũng may đời này cậu có lại gia đình, bạn bè, tennis, Ryoma nhất định sẽ trân trọng tất cả, cậu sẽ không để mọi thứ mình yêu quý bị hủy hoại từng chút một như đời trước đâu.
Do đó, Ryuzaki Sasaki, cô chuẩn bị tinh thần đi, nếu người không đụng ta, ta cũng không đụng người, nhưng nếu ngược lại, thì.....tôi không có ngán bố con thằng nào đâu nhé!
-Ha ha ha. Đừng có đùa, cậu không cần khiêm tốn đâu, Echizen. Cậu muốn lên thi đấu chuyên nghiệp lắm nhỉ?
Kachirou không tin được, nói.
Nói thật thì ai mà chả muốn đạt được thành công và giới chuyên nghiệp là nơi giúp họ đạt được nó, nhưng cũng là nơi sẽ hủy hoại chính họ.
Ryoma về cơ bản, chỉ là muốn đánh bại ông già, để khỏi bị ổng chăm chọc và khiêu khích thôi, thế là cậu đánh bại rất nhiều người mạnh, tự mình vươn lên đến đỉnh cao, dù trước đó đã được Tezuka tiền bối "khai sáng", nhưng sau khi đánh bại được Nanjirou, mục đích thật sự của cậu vẫn chưa thực hiện được, Ryoma chưa một lần cảm thấy vui vẻ khi chơi tennis từ lúc đó.
Nên đời này, Ryoma quyết định, mục đích của cậu chỉ có một thôi.....
-Không hề, tôi không hề có ý muốn thi đấu chuyên nghiệp (vì tôi biết bản chất của nó thế nào). Lúc đầu, tôi chỉ muốn đánh bại một người trong giới tennis. Tuy nhiên, bây giờ, mục đích của tôi lại đơn thuần hơn nhiều.....(sự vui vẻ, tất cả mọi thứ tôi muốn chỉ có vậy, nhưng coi bộ là không dễ dàng chút nào đâu)
Ryoma nói những phần có thể nói, còn những phần kia, cậu tốt nhất vẫn là không nên nói ra, có học sinh sơ trung năm nhất nào lại có được suy nghĩ trưởng thành như vậy chứ?
Suy cho cùng, đại đa số mọi người đều chỉ nhắm đến chiến thắng, mà không nhận ra thứ quan trọng nhất, bản chất của tennis, cũng như toàn bộ các môn thể thao.
Họ cho rằng chiến thắng cho họ niềm vui, không sai, nhưng chiến thắng mãi có giúp họ tiếp tục niềm vui đó lâu dài, câu trả lời là không!
Họ sẽ mất đi nó, mất đi sự hứng thú với môn thể thao họ từng rất yêu thích, cũng giống như Ryoma và tennis vậy. Vì thế, nên nhớ, chiến thắng không phải bao giờ cũng là tất cả những gì bạn đạt được sau những cố gắng của bản thân mình, nó chỉ là niềm vui sướng tạm thời, nhưng lại làm bạn mù quáng, hãy cẩn thận xem xét, rốt cuộc thứ gì mới là điều quan trọng nhất.
-Ai thế? Cái người mà cậu muốn đánh bại ấy?
-Vậy là cậu thật sự vẫn luôn thua người đó sao? Nhưng theo cậu nói thì hiện giờ cậu đã đánh bại được người đó rồi đúng không?
-Mục tiêu hiện tại của cậu là gì? Nói cho bọn tớ biết đi....
người họ thay phiên nhau đặt câu hỏi khiến Ryoma muốn chóng mặt luôn, cậu không mặn không nhạt đáp lại:
-Vì sao tôi phải trả lời các cậu?
Rồi quay mặt đi luôn, mấy vị tiền bối nào đó vội vàng đuổi theo, trong đầu là không ít câu hỏi có liên quan đến cuộc trò chuyện ban nãy.
Vừa ra tới cổng trường gặp luôn hai vị nhà báo quen thuộc, Ryoma thành công cắt đuôi chính tuyển, an ổn trở về nhà.
Tối nay phải làm một trận tennis với ông già mới được, ngứa tay quá. Sao mấy ngày nay tâm trạng cứ không tốt thế này nhỉ?! Liên tục nhớ lại cái quá khứ tệ hại đó, khiến Ryoma muốn vui cũng không nổi.
Tâm trạng khó chịu liên tục, hiển nhiên phải đi tìm việc để giải khuây rồi, Ryoma muốn khiến cho ông già phải chật vật hơn cả lần trước a, để bỏ cái thói khiêu khích người khác, nhưng có vẻ sẽ không khả thi là mấy đâu.
Thôi kệ, niềm vui mới là chủ yếu.
Nhưng về tới nhà, gặp ngay bản mặt cùng mấy hành động khó ưa của Ryoga, Ryoma xác định đổi mục tiêu (nạn nhân) khiêu chiến.
Trong khi đó, tên Ryoga kia thì lại nhảy cẩn lên vì được em trai rủ chơi tennis, mặc dù trước đây không lâu từng bị cậu cho lên bờ xuống ruộng, còn mấy thùng ponta chưa trả hết.
Tuy nhiên, lần này Ryoma chỉ muốn vui chơi thôi, nên sẽ không có cá cược gì hết, mà Ryoga thì chỉ cần cậu lên tiếng thôi, là theo râm rấp liền, không biết là ngu hay là bệnh đệ khống (bro-con: cuồng anh/em trai quá mức) quá nặng rồi đây.
Kết quả tất nhiên là Ryoma thắng, Ryoga cũng chỉ biết thở dài vì độ yêu nghiệt của em trai mình, cậu thì có chút không hài lòng về thái độ của ông anh trai, rõ ràng anh ta chưa hoàn toàn nghiêm túc, mà chính cậu cũng vậy nên không nói ra được.
Nanjirou ngồi xem hai người đánh cũng không nói gì, hiếm khi thấy ông già mình im lặng nên Ryoma có chút không quen, nhưng cậu đoán là ông ấy chỉ đang thầm đánh giá năng lực của cả hai thôi.
Dù sao thì Nanjirou chỉ giải nghệ thôi mà, chứ đâu có bỏ tennis, nên kĩ năng của ông vẫn chuyên nghiệp như thường.
Quay lại với Ryoma hiện giờ, cậu hơi phân vân không biết có nên dùng Spilt Step để đối phó với Inui tiền bối như đời trước không, dù sao thì trong trận đấu với Kaido tiền bối cậu cũng không mô phỏng lại Snake, chỉ đơn thuần là vắt kiệt sức anh.
Mà....thôi kệ đi, cậu mà không dùng nó thì sẽ rất khó khăn để thắng được Inui tiền bối, nên cứ xỏa đi, đồng thời cũng giúp tiền bối cải thiện lối chơi tennis dữ liệu nữa chứ, nhưng lần này Ryoma sẽ không hưng phấn quá và làm nứt kính của tiền bối đâu.
Nhớ kiếp trước, anh ấy cứ u oán nhìn cậu với chiếc mắt kính bị nứt, khiến Ryoma sởn gai óc, với lại người lớn thì không nên ăn hiếp trẻ con.
Nói gì thì nói chứ Ryoma vẫn thói quen tật cũ, cậu đâu có ý định nắm chắc thế trận ngay từ đầu, đến lúc trận đấu gần kết thúc, đối thủ tưởng chừng như đã chạm được đến chiến thắng, cậu mới bắt đầu lội ngược dòng, nắm chắc chiến thắng, như thế là đủ khiến người khác ức chế rồi, đâu có cần phải tới lượt những sự việc cỏn con sau đó.
Vì vậy, Ryoma sẽ âm thầm cố gắng kiềm nén sự khó chịu của mình đối với tennis dữ liệu vào lúc đầu, để sau đó cậu trả đũa luôn một thể cũng chưa muộn. Tiểu miêu chính là sẽ không khoang nhượng như thế đấy!