Ryoma lấy Drive B hoàn toàn khắc chế Super Rising của Fuji Yuta, trận đấu theo đó cũng nhanh chóng kết thúc
[-, Seigaku-Echizen Ryoma chiến thắng]
Trong ánh mắt vui mừng từ đồng đội và một vài cổ động viên, Ryoma di chuyển đến giữ sân, bắt tay giao hữu cùng Fuji Yuta.
-Phù, trận này tôi thua, cậu rất mạnh.
Fuji Yuta mồ hôi nhễ nhại, vừa thở dốc vừa nói. Ryoma đối diện mồ hôi cũng không ít hơn là bao, nhưng nhờ thể lực tốt mà không thở hồng hộc, dùng tay phải bắt tay Fuji Yuta.
-Mada mada dane.
Rồi Ryoma quay ngoắt đi, trở về khu vực nghỉ ngơi bên cạnh những người đồng đội của mình, bỏ lại một Fuji Yuta muốn oán cũng oán không nên lời.
-Cái tên nhóc này...
Nhưng chợt Ryoma xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn Fuji Yuta làm cậu ta có chút run nhẹ, rồi cậu nói:
-Anh nên bỏ cái tuyệt chiêu Super Rising đó đi. Tôi công nhận nó khá mạnh, nhưng chỉ vì thế mà từ bỏ cánh tay trái của mình thì không đáng chút nào.
Vừa nói, Ryoma cũng đồng thời lia đôi mắt mèo đã sắc bén lên không ít nhìn Mizuki Hajime đang ngồi trên băng ghế huấn luyện viên cách đó không xa.
Fuji Yuta cau mày, cậu ta vẫn chưa hiểu lắm lời nói của Ryoma, nhưng nhìn điệu bộ nghiêm túc đến có chút đáng sợ kia, không muốn lưu ý cũng không được.
Phân tích một chút về tuyệt chiêu tên Super Rising kia, điểm nổi bật của nó là vận tốc nhanh đến kinh người, nhưng điều đó tương đương với việc người đánh phải dùng rất nhiều lực, không chỉ riêng cánh tay hay cổ tay mà còn tác động đến vai.
Động tác vặn người của Fuji Yuta phải công nhận là cách hợp lí nhất để đán ra tuyệt chiêu này, nhưng nó có một nhược điểm chí mạng.
Khi thực hiện động tác vặn người lấy lực như vậy, các bó cơ phải dãn ra nhiều nhất và gây gánh nặng lên xương nhiều nhất tập trung hết ở vai. Hơn nữa, lứa tuổi cao trung năm nhất như Fuji Yuta chắc chắn nằm trong thời kì dậy thì, xương đang phát triển và yếu hơn bình thường...
Nếu cứ tiếp tục sử dụng Super Rising như chìa khóa để chiến thắng một trận đấu, vai của Fuji Yuta không nghi ngờ gì sẽ hỏng.
Và thế thì có khác gì bị liệt đi một cánh tay đâu chứ!
Ryoma cảnh báo xong, làm xong việc mình muốn, liền nhanh chân bước ra khỏi sân đấu.
Vừa bước một chân qua cổng sắt, bả vai cậu đã bị một vật đè nặng, làm Ryoma nhất thời không giữ được thăng bằng mà ngã sang một bên và rất nhanh cậu đã ngã vào lòng ngực của một ai đó.
Ryoma ngẩng mặt lên, vật đè nặng lên vai cậu là tay của Momoshiro, còn lòng ngực Ryoma đang dựa vào là của Đội trưởng Tezuka.
Momoshiro thấy Tezuka ngay bên cạnh cũng rất biết điều mà thu lại tay mình, Ryoma cũng rất nhanh rời khỏi lòng ngực của Tezuka.
-Ochibi, em giỏi quá!
Kikumaru lập tức xông tới khen ngợi đàn em, nhưng khác với mọi lần, anh không nhảy chồm lên người Ryoma. Vì sao hả?
Không thấy vẻ mặt đáng sợ của Đội trưởng khi Momo choàng vai Ryoma lúc nãy hả?
-Đúng vậy. Cái tên nhóc này, sao lại giấu việc bản thân thuận tay trái hả?
Momoshiro không ngớ người được bao lâu đã trở lại bản chất của mình, hỏi Ryoma tới tấp.
-Em không hề giấu.
Ryoma uống một ngụm ponta, thứ vừa được Oishi săn sóc đưa cho, vẻ mặt bình đạm trả lời.
Chưa kịp để Momoshiro nổi sùng lên vì câu trả lời của Ryoma, động tĩnh bên Fuji tiền bối và Đội trưởng Tezuka đã khiến cho mọi người xúc quanh phải chú ý.
Ryoma yên tĩnh nâng mắt...
Fuji Shusuke-Kẻ được mệnh danh là thiên tài, ngay cả cậu cũng chưa từng thấy anh tung hết sức.
Cùng lắm thì chỉ đã từng được thấy qua tất cả các tuyệt chiêu của Fuji.
Nên Ryoma cũng không chắc bản thân có thể khiến con hồ ly đội lót người này thua mình bao nhiêu séc.
Không phải Ryoma chưa từng xét đến trường hợp mình thua, mà cơ bản là trong suy nghĩ của cậu, Fuji không có cơ hội thắng.
Trong cơ thể nhỏ bé của Ryoma là một ngọn lửa đam mê vẫn luôn cháy rực, chưa bao giờ tắt cùng với một linh hồn đã gần như nếm trải được hết sự tàn khốc và vô vị của cuộc sống này.
Bởi vì Ryoma đam mê, bởi vì Ryoma yêu thích...
Nên cậu có thể mở ra những cánh cửa sức mạnh mà người khác không thể...
Nên cậu có thể vượt qua giới hạn của bản thân ngay trong trận đấu.
Fuji Shusuke, anh ta rất giỏi, đó là điều không thể chối cãi.
Anh ta cũng yêu thích tennis, Ryoma thừa nhận, nhưng nó vẫn có một chút gì đó nửa vời.
Nếu đem so với Ryoma hay thậm chí là Tezuka, tennis của Fuji không trọn vẹn...
Bây giờ anh ta có thể cầm vợt trên tay và sẵn sàng đương đầu với nhiều thử thách khó khăn, nhưng sau này thì sao?
Suy cho cùng, cái đích của cuộc sống mà Fuji hướng đến có thể không tồn tại tennis.
Trở lại vấn đề chính, xem xét vẻ mặt cuối cùng đã bỏ xuống nụ cười nửa thật nửa giả thường ngày, thay vào đó là sự nghiêm túc cùng một chút gì đó xảo quyệt của Fuji, có lẽ trận này Đội trưởng Tezuka không có cơ hội vào sân rồi.
Bởi đối thủ bên kia, cũng chính là Mizuki Hajime sắp bị Fuji Shusuke hành ra bã.
Cái tội dám bày cái chiêu lợi thì ít mà hại thì nhiều kia cho em trai-Fuji Yuta của anh. Mà...đương nhiên là cũng không chỉ dừng lại ở đó, nhưng vì cái lí do trên nghe có vẻ hợp tình hợp lí nhất nên cứ xem như là vậy đi.
Fuji nhìn Ryoma, đôi mắt anh như muốn cậu hãy quan sát thật kĩ trận đấu này...
Ryoma bĩu môi, có lẽ là vì lời thách thức lần trước của cậu đây mà.
Có lẽ thế...
[Đơn : Fuji từ Seigaku và Mizuki từ St. Rudolph]
Ryoma nhàm chán dựa người vào gốc cây sau lưng, trong lòng không nhịn được mà run run.
Fuji tiền bối đúng là đáng sợ...
Những người khác có lẽ không nhận ra, nhưng với kinh nghiệm của một tuyển thủ chuyên nghiệp, Ryoma liếc mắt một cái cũng biết đường bánh nào là cố tình bỏ, đường banh nào là thật sự không đỡ được.
-Lạnh sao?
Tezuka thấy Ryoma bất giác run nhẹ, không nhịn được hỏi.
-Không, chỉ là cảm thấy...Fuji tiền bối đáng sợ thật.
Tezuka nghe vậy, đôi mắt có chút mở lớn, anh có chút không ngờ, Ryoma thế mà lại nhận ra sự cố ý của Fuji.
Cậu nhóc này...
Xem ra lời thách thức lúc trước không phải vì kiêu ngạo mà nói ra.
-Ừm.
Ryoma nhướn mày, Đội trưởng phản ứng như vậy là sao chứ?
[Mizuki của St.Rudolph, -. Đổi sân!]
-F-Fuji tiền bối?
-Không thể nào! Anh ấy thua tận - sao?
Người hâm mộ của Fuji tập trung hai bên sân đấu, đa số mọi người đều là vẻ mặt Không thể tin được, số ít còn lại là thất vọng hoặc cũng có thể là đang tự biện hộ một lí do nào đó để giữ vững niềm tin của mình.
Đôi mắt mèo của Ryoma chầm chậm phản chiếu cái cảnh Fuji tiền bối và quản lí của St.Rudolph trò chuyện trước khi đổi sân.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Mizuki Hajime kìa...
Fuji tiền bối, đôi mắt xanh thẳm của anh ấy bây giờ đã sâu không thấy đáy.
-Đến rồi.
Ryoma lẩm bẩm. Tezuka đứng bên cạnh cũng chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi lại đưa mắt về sân đấu. Một màn sắp tới chắc chắn không thể nào bỏ qua được.
Inui ánh mắt có chút thương hại nhìn về phía Mizuki Hajime đang phát banh.
-Có thật là cậu ta có đầy đủ số liệu chính xác?
-Ý anh là sao, Inui tiền bối?
-Không phải đó là lí do khiến chúng ta bị dẫn - sao?
-Dữ liệu của Fuji, ngay cả tôi cũng không nắm rõ.
Cùng với lời khẳng định bất ngờ từ stalker chuyên nghiệp của Seigaku, Fuji đồng thời bước đầu đập tan nụ cười đắc ý của đối thủ.
Bằng cách đánh trả thật hoàn hảo đường banh trái tay được cho là điểm yếu của mình, trò chơi "Mèo vờn chuột" của Fuji Shusuke chính thức bắt đầu.
Sau đó, dù Mizuki Hajime dùng cách nào, anh ta cũng không thể lấy thêm dù chỉ là một điểm từ tay của Fuji Shusuke.
Tất cả các đường banh được Mizuki gọi là điểm yếu, thì từ miệng của Fuji, nó lại trở thành điểm mạnh.
Hay căn bản là ngay từ ban đầu, Mizuki đã chỉ thu thập được những số liệu sai bét từ Fuji.
Ryoma nhìn vẻ mặt vẫn chưa thể chấp nhận hiện thực của Mizuki, trong lòng cũng không khỏi thương xót....
Xem thường Fuji Shusuke, chính là sai lầm chí mạng nhất của Mizuki.
Bởi Fuji Shusuke, ngay cả người thân hay đồng đội của anh, cũng không thể hiểu rõ được, thì làm sao mà một người ngoài lại dám tự nhận là đã thu thập được đầy đủ dữ liệu về anh ta chứ.
Để đối thủ có suy nghĩ...
"Chỉ một bước nữa là chạm đến chiến thắng"...
Lại không thương tiếc thẳng thừng đạp họ xuống...
Rồi nhẹ nhàng lấy thứ họ khao khát về tay.
Thật là một cách trả thù tàn nhẫn và khiến cho người khác không nhịn được phải rùng mình run sợ.
Cái cảm giác bị thao túng trong lòng bàn tay đó, chắc chắn không dễ chịu chút nào.
Bởi vậy...
Chọn nhầm đối thủ rồi!
[Trận đấu kết thúc! -, Fuji của Seigaku chiến thắng]
Ryoma nhìn những người khác vẫn luôn treo câu "Lật ngược tình thế" bên miệng mà lắc đầu.
"Lật ngược tình thế" cái gì chứ?!
Ngay từ đầu, trận đấu đã nghiêng về phía Fuji tiền bối rồi.
Sau khi kết thúc việc xếp hàng và chào nhau giữa hai đội, thì cũng là lúc Ryoma lại bắt đầu khát nước.
Cũng tại thời tiết hôm nay nóng quá, mà chỗ này lại không có quá nhiều cây, đứng trên sân một hồi là mồ hôi lại túa ra, quá mất nước.
Ryoma thuận tay vứt lon ponta rỗng trên tay vài một cái thùng rác gần đó, rồi chầm chậm chạy đi mua lon khác.
Đến chỗ máy bán nước tự động, Ryoma nhìn thấy Fuji đã đứng sẵn ở đó.
Cậu ngạc nhiên, không phải vừa nãy anh ta còn đang đứng nói chuyện với em trai sao?
Đi đường nào mà nhanh vậy?
-Fuji tiền bối.
Ryoma chào một cái, định bụng mua nước nhanh rồi trở về luôn...
Nhưng không! Đời làm gì dễ dàng thế.
-Của em đây.
Fuji lấy ra lon nước ngọt đã mua sẵn, đưa cho Ryoma, còn mình thì xử lí lon trà xanh cũng vừa mới mua.
-Cảm ơn.
Ryoma nói sau khi nhận lấy lon nước, rồi...hai người đi song song với nhau cùng trở lại chỗ tập trung của Seigaku luôn.
Ryoma có chút ngoài ý muốn, Fuji tiền bối thế mà từ đầu đến cuối đoạn đường thế mà không nói gì.
Mà thôi kệ.
Fuji Shusuke đâu có nói gì đâu, bởi căn bản là anh chỉ muốn biết phản ứng của Ryoma đối với mình sẽ ra sao sau khi quan sát hết trận đấu lúc nãy thôi.
Hơn nữa, yên tĩnh ở bên cậu nhóc nhiều hơn một chút thế này cũng tốt rồi.
//.