Ryoma thật vất vả mới thoát khỏi được phòng y tế dưới sự bao vây chặt chẽ từ chính tuyển, cứ tưởng vậy là đã ổn, nhưng không.
Về đến nhà cũng không thoát được.
-Chi-bi-su-ke, chuyện gì đã xảy ra thế~?
Ryoga nở nụ cười tươi đến kì lạ, tay không ngừng di chuyển trên người Ryoma để kiểm tra, miệng lại bắt đầu tra hỏi.
Nói là tra hỏi nhưng trên thực tế, Ryoga thiếu gì cách để biết được cuộc sống học đường của Ryoma.
Kể từ khi Ryoga biết được chuyện Ryoma là đối tượng bắt nạt của khối, lại thấy một bộ dạng chắc chắn sẽ từ chối nếu anh đề nghị chuyển trường của cậu, Ryoga liền liên lạc với Inui.
Ryoga lấy thân phận người nhà của Ryoma, kết hợp với một vài phúc lợi nhỏ, thành công làm Inui tình nguyện cung cấp mọi tư liệu của Ryoma ở trường.
Và thế là giữa hai người bắt đầu tồn tại mối quan hệ trao đổi thông tin qua lại...
Đến bây giờ vẫn chưa kết thúc.
Cũng nhờ thế mà hôm nay Ryoga về nhà đột xuất, đến cả Nanjirou cũng trố mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Ryoga với khuôn mặt không mấy thân thiện bước vào nhà.
Ryoma nhìn Ryoga, lòng tự hỏi sao bản thân lại cảm thấy quen quen...
Điệu cười này của Ryoga có chút giống với...Fuji tiền bối?
-Em bị trượt chân.
Nụ cười trên môi Ryoga sau câu trả lời qua loa đó của Ryoma bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, ngay lập tức biến mất.
Tay Ryoga cũng rời khỏi cơ thể Ryoma.
Ryoma thở phào trong lòng, thầm nghĩ lần này thoát thật dễ.
Nhanh chóng xoay người đi lên lầu, Ryoma vào được phòng, cánh cửa chỉ còn một chút nữa là hoàn toàn đóng lại đã bị thứ gì đó chặn.
Ryoma ngẩng đầu.
-Tay?
Sao lại có tay người ở đây?
Còn chưa để Ryoma kịp hết ngạc nhiên, Ryoga bằng một loạt động tác kéo dài trong vài giây, nhanh chóng có mặt trong phòng Ryoma, khóa cửa, trực tiếp đè cậu lên giường.
-Chibisuke nghĩ anh là đồ ngốc sao?
-Hả?
Ryoma lại tiếp tục phản ứng chậm.
Thứ lỗi cho cậu, từ lúc tỉnh lại ở phòng y tế, ý thức Ryoma vẫn luôn bay bổng nghĩ về thứ được gọi là Hệ thống kia.
Ryuzaki Sasaki đời trước không cần đến nó cũng đã hại cậu rất thảm, nên Ryoma không thể không để tâm đến Hệ thống. Hơn nữa, Hệ thống theo lời của Diêm Vương có thể can thiệp vào dòng chảy của thế giới.
Ryoma không hiểu chi tiết, nhưng chắc chắn sẽ chẳng có điều gì tốt lành xảy đến với bản thân cậu, không khéo còn có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh.
-Ryoma cho rằng anh sẽ tin vào lời nói dối rõ ràng đó sao? Hửm?
Bị Ryoga gọi thẳng tên, Ryoma cũng không thể tiếp tục trôi theo sự mơ màng của bản thân nữa.
Cũng không thể không kể đến, từ "Hửm" kia của Ryoga thật sự làm Ryoma bất giác run rẩy.
-Em bị trượt chân.
Ryoma lặp lại lời nói ban nãy, đôi mắt mèo không chút dao động.
Tuy linh hồn đã trưởng thành nhưng trong một vài trường hợp đặc biệt, Ryoma lại trở nên cứng đầu hơn bất kì đứa trẻ con nào.
Ryoga nhìn chằm chằm Ryoma.
Hai người mắt đối mắt hết phút đồng hồ, rốt cuộc Ryoga không nhịn được mà thở dài, lấy điệu bộ "đầu hàng" nói:
-Phải làm sao với em đây, Chibisuke...
Ryoma không trả lời, ngay cả bản thân cậu cũng đang rối bời.
Dù cho hằng ngày vẫn vui vẻ, bình bình đạm đạm cùng các tiền bối chơi tennis, cuộc sống so với cùng thời điểm ở đời trước không quá khác biệt, nhưng đó chỉ là vì bản thân Ryoma lựa chọn xem nhẹ những rủi ro có thể xảy ra.
Từ việc bị bắt nạt, đến Ryuzaki Sasaki, rồi Hệ thống, tất cả đều chưa được giải quyết.
Chung quy chỉ là vì Ryoma cố ý bỏ qua mà thôi.
Giải đấu kết thúc, Ryoma có mặt ở lớp thường xuyên hơn, chẳng có gì có thể đảm bảo rằng cậu sẽ không tiếp tục bị bắt nạt cả.
Chính tuyển cũng có cuộc sống học đường của riêng họ, không thể lúc nào cũng ở gần Ryoma để bảo vệ cậu.
Trong khi cậu vẫn còn nằm đây suy nghĩ và băn khoăn, thì Ryuzaki Sasaki bên kia dưới sự trợ giúp của Hệ thống có khi đã bày ra được hàng trăm kế hoạch đáng sợ.
Ryuzaki Sasaki có thể không làm hại đến các tiền bối, nhưng gia đình của cậu thì sao?
Hệ thống không có nhân tính, cũng không có lí do để bỏ qua con đường nhanh chóng này.
Chiến đấu sao?
Được.
Ryoma không cần biết bản thân có bảo vệ được thế giới hay không, cậu chỉ quan tâm đến người thân và bạn bè.
Tuy Ryoma không chắc bản thân có thể như lúc đấu tennis, lấy phong thái tự tin thêm chút kiêu ngạo chiến thắng đối thủ hay không, nhưng cậu chắc chắn sẽ không để yên cho Hệ thống thực hiện được mục đích.
Mãi mới nghĩ xong, đến lúc Ryoma hoàn hồn, Ryoga đã ôm chặt cậu vào lòng và ngủ.
Ryoma liếc mắt nhìn khuôn mặt yên bĩnh xen lẫn mệt mỏi của Ryoga...
Thôi vậy, hôm nay để anh ta chiếm chút tiện nghi, cũng không mất gì.
Ryoma nhắm mắt, dù đã ngủ không ít trong phòng y tế, song cậu vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Tính ra đối phó với Ryoga vẫn dễ hơn nhiều so với các tiền bối...
Một suy nghĩ lướt qua trong đầu Ryoma trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
-Ryoma-chan, Ryoga-kun, xuống ăn cơm nào.
Rinko gọi mãi không thấy ai trả lời, lo lắng mở cửa phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng đã rất lâu không gặp qua trước mắt, cô nhẹ nhàng đóng cửa, đi xuống nhà.
-Hai tên nhóc kia đâu?
Echizen Nanjirou thấy Rinko xuống một mình liền hỏi.
-Suỵt, chúng ta ăn trước, để hai đứa nghỉ ngơi một chút.
Tuy không hiểu lắm nhưng Echizen Nanjirou cũng gật đầu, dù sao không cho nhịn đói là tốt rồi.
[Sáng hôm sau]
Ryoma ngồi bệt trên đất thở dốc sau vòng chạy liên tục không ngừng nghỉ.
Nhìn Inui tiền bối đang tiếc nuối thở dài vì Inuis Juice vừa mới cải tiến chưa có cơ hội thử nghiệm, Ryoma bỉu môi. Lúc trước, cậu có thể chịu được hương vị của nó, nhưng không có nghĩa bây giờ cũng thế, Inuis Juice của bây giờ đã đạt đến một đẳng cấp hoàn toàn mới, ngay cả Fuji tiền bối còn không muốn uống...
Ryoma xoay cổ tay, cổ chân, cũng nhờ Ryoga sáng nay đã bôi thuốc cho cậu nên bây giờ cơ thể có thể hoạt động như bình thường.
Chỉ là mấy vết bầm này có chút chướng mắt.
Nói đến Ryoga...
Tuy việc Ryoga bôi thuốc cho cậu đều xuất phát từ ý tốt, nhưng Ryoma vẫn không nhịn được mà giẫy dụa.
Cứ nghĩ đi, sáng sớm vừa mở mắt ra đã cảm nhận được cơ thể của mình đang bị thứ gì đó hay ai đó chạm vào, sao mà không phản ứng cho được.
Thì...vết đỏ trên má Ryoga chỉ xuất phát từ phản ứng có điều kiện vào sáng sớm của Ryoma mà thôi.
-Bây giờ chúng ta sẽ đấu tập. Fuji và Ryoma, bắt đầu với hai người.
Đội trưởng Tezuka tuy vẫn trong tình trạng thở dốc như những người còn lại, nhưng sự uy nghiêm trong giọng nói lại không mất đi.
Hai người Echizen Ryoma và Fuji Shusuke chỉ chững lại một nhịp vì bất ngờ, những sau đó cũng rất nhanh chóng cầm vợt lên tiến vào sân đấu.
Trận đấu đơn giữa các thành viên trong chính tuyển, trừ đợt thi tuyển chọn ra, chính tuyển hầu như không có cơ hội đấu trực tiếp với nhau như thế này.
Cũng vì lí do đó mà tuy trận đấu giữa Ryoma và Fuji còn chưa bắt đầu, người xem để đứng gần như kín xung quanh sân đấu.
Ryoma không nghĩ đến bản thân sẽ được đấu với Fuji tiền bối...một lần nữa.
Nếu đối thủ là Fuji Shusuke, Ryoma tuyệt đối sẽ đánh nghiêm túc từ đầu trận, nhưng đương nhiên cậu sẽ không bước vào cảnh giới vô ngã.
Đối với cơ thể trẻ con này thì việc cưỡng chế bước vào cảnh giới vô ngã chỉ khiến Ryoma trở nên bất lợi hơn thôi.
-Mada mada dane.
Fuji mở mắt, nở nụ cười nghiêm túc nhìn Ryoma đang tràn đầy tự tin.