Tezuka Kunimitsu cầm ô vội vã chạy trên đường lớn.
Dù cảm giác nặng nề vì dòng nước dưới chân, cùng với cặp kính đã không còn sạch được như bình thường, tốc độ của Tezuka vẫn không có vẻ gì là chậm lại.
Trong âm thanh dày đặc của mưa rơi, tiếng leng keng trong trẻo của chùm chìa khóa vang lên.
Cũng không biết từ bao giờ, bên cạnh Tezuka đã xuất hiện thêm một người, có thể họ đã hẹn nhau từ trước, nhưng có thể nhịp nhàng như vậy thì quả là kì lạ.
Cả Tezuka Kunimitsu và Fuji Shusuke đều là kẻ mạnh trong một đám người tài năng, nhưng cũng chính vì thế mà họ chưa bao giờ hợp tác trong bất kì trận đấu chính thức nào, đơn giản là càng hoàn hảo sẽ càng khó kết hợp với nhau.
Tuy nhiên nhìn về hiện tại, chỉ cần nghĩ đến cảnh tiểu vương tử Echizen Ryoma thường ngày tự tin, cùng sự kiêu ngạo không khiến người khác khó chịu kia bây giờ đang run rẩy, yếu ớt trong một nơi tối tăm lạnh lẽo nào đó trong đêm bão, họ là ăn ý đến lạ kì.
Dường như cái hình bóng cậu nhóc ấy vui vẻ, thẳng lưng mà tự tin tiến bước đã in sâu vào trong họ, bởi thế Tezuka và Fuji không chấp nhận được một Echizen Ryoma bị ép phả tỏ ra yếu đuối.
Đến cổng trường, chẳng cần tốn thời gian loay hoay mở cổng, trực tiếp tìm một điểm tựa mà nhảy qua, dù sao cơ bản thì cái cổng đó còn thấp hơn hai người họ hơn một cái đầu.
Cũng chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, Tezuka và Fuji chạy thẳng đến phòng dụng cụ của CLB tennis, nguyên một buổi chiều trên đường đi về nhà, với trí thông minh hơn người của hai bộ óc kia làm sao lại không nghĩ ra khả năng cao nhất.
Lúc này, chùm chìa khóa mượn được từ bác bảo vệ hồi chiều mới được phát huy tác dụng.
Nói về chuyện giữa chìa khóa thì bảo vệ luôn đi đầu, dù là cổng trường, phòng học, hay thậm chí là những căn nhà kho nhỏ của các CLB, bác đều có tất. Mượn được chùm chìa khóa của bảo vệ đồng nghĩa với việc bạn có thể mở khóa bất kì căn phòng nào trong trường học.
Chưa đầy phút, cánh cửa phòng dụng cụ kiêm phòng thay đồ CLB tennis đã được mở ra.
Nhìn dòng nước tràn ra nhiều đến bất thường từ trong phòng, mặt Tezuka và Fuji không hẹn lại cùng đen thêm một tầng.
Hai người sau đó cũng không muốn để Ryoma phải chờ lâu nữa, liền đi vào trong tìm. Cũng may vì căn phòng này không quá lớn, hiện tại cũng không có quá nhiều chướng ngại vật, lia mắt một vòng liền thấy.
Nhìn Ryoma co ro một cục, ôm chặt lấy Karupin mà thiếp đi trong xe đẩy dụng cụ, một sự nhói lòng không hề nhẹ lan tràn trong lòng hai người, chỉ có Fuji là thở ra nhẹ một cái, tâm trĩu nặng nãy giờ cũng coi như bỏ xuống được.
Nhưng Tezuka thì không, anh vẫn chưa thể thoải mái như vậy, đây không phải lần đầu Ryoma bị bắt nạt đến đáng thương thế này, mấy vết trầy từ vụ của Akutsu vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên cơ thể cậu nhóc, tình trạng này phải bị chấm dứt.
Tuy nhiên, cũng đừng nhìn Fuji thở phào nhẹ nhõm mà tưởng anh không suy nghĩ gì, hò ly suy cho cùng được khẳng định là giống loài mưu mô nhất cũng có lí do của nó.
Chú mèo Karupin rúc trong lòng Ryoma cựa quây một cái rồi cũng mở mắt ngẩng đầu.
Có lẽ là vì hoảng sợ do chấn động từ việc Fuji bế Ryoma lên, Karupin nhảy một cái thẳng vào lồng ngực Tezuka.
Tezuka và Fuji nhìn nhau, rồi lại nhìn một mèo lớn, một mèo nhỏ...
Bầu không khí dịu đi thấy rõ, nhưng cũng chẳng được bao lâu.
-Tezuka, Ryoma sốt.
Fuji giờ đây kiệm lời đến rợn người, bởi anh chẳng có tâm trạng gì để nói nhiều nữa.
Tezuka cũng chỉ gật đầu một cái, hai người chỉ nói vài câu, thống nhất mang Ryoma về nhà Fuji. Trên đường, Tezuka cũng không quên gọi một cuộc xin phép đến nhà Echizen, cũng gọi về nhà báo sẽ không về.
Fuji không tình nguyện lắm chuyển Ryoma sang cho Tezuka, rồi mở cửa nhà, còn Karupin thì từ khi vừa đến đã biết điều mà nhảy xuống thềm nhà rồi.
-Bố mẹ tớ đi công tác, Yuta thì qua nhà bạn, đặt nhóc ấy xuống giường đi.
Trên đường đi đến phòng ngủ của mình, Fuji cũng giải thích sơ tình hình cho Tezuka yên tâm, chuyện này tốt nhất không nên được truyền ra ngoài.
Sau đó, Fuji và Tezuka, người thì đi chuẩn bị nước, vắt khăn, người thì đi tìm thuốc hạ số và một bộ đồ mới.
Dù cùng là học sinh sơ trung năm nhất nhưng Fuji Yuta vẫn cao hơn Ryoma cả khúc, thành ra bộ độ cũng rộng.
Cũng không biết có phải vì sức đề kháng của Ryoma vốn đã tốt hay không, cả đêm hôm đó không phát sốt cao lấy một lần.
Hai vị tiền bối kia thấy thế cũng yên tâm, mỗi người một góc nhắm mắt nghỉ ngơi, đêm nay trong ba người chỉ có Ryoma là ngủ say.
Echizen Ryoma ôm cái đầu đau như bị búa bổ, đôi mắt mèo theo bản năng mà lia quanh quan sát.
Sau khi xác định được đây là nơi bản thân một lần cũng chưa từng thấy qua, một tay đỡ đầu vẫn còn choáng, tâm trí thì không biết tại sao tối qua ngủ một nơi, sáng nay dậy nơi khác, Ryoma cảm thấy thật bất lực và mờ mịt.
-Xương rồng?
Hai ba chậu xương rồng ngoài ban công rơi vào tầm mắt Ryoma.
Ngay lúc đó...
-Ryoma, tỉnh rồi sao?
Fuji để khay đồ ăn sáng xuống bàn, rất tự nhiên đi đến trước mặt Ryoma, rồi áp trán mình vào trán cậu.
-A-Anh làm cái gì vậy hả?
Ryoma trợn mắt, khó khăn lùi ra sau.
Có lẽ là do đang ở một nơi xa lạ, nên tính phòng bị của Ryoma tăng cao chăng?
Bởi lúc trước Ryoga cũng có những hành động gần gũi không khác gì Fuji hiện tại, nhưng Ryoma lại không phản ứng kịch liệt bằng bây giờ.
Vì sao Ryoga và Fuji có địa vị tương đương nhau trong lòng Ryoma?
Hừm, tuy xét về khía cạnh nào đó thì việc Ryoga gây bất lợi cho Ryoma thấp hơn Fuji nhiều, dù sao bọn họ cũng là anh em, nhưng cái tính nết của anh ta thì cũng chưa chắc tốt hơn được Fuji....
-Chỉ kiểm tra xem em còn sốt không thôi mà~.
Fuji thích thú trả lời Ryoma, anh căn bản chưa từng nghĩ đến chú mèo thường ngày ngoài tennis cái gì cũng không có cảm giác, lại còn EQ thấp này có thể làm ra phản ứng thú vị đến thế.
-Kiểm tra thì dùng tay là được rồi.
Ryoma bỉu môi phàn nàn.
Làn da ửng hồng vì mới sốt dậy, đôi mắt mèo mở lớn, cùng với bờ môi nhỏ kia....
Đôi mắt của Fuji lặng lẽ mở, Ryoma đồng thời dựng người.
-Fuji.
Tezuka không biết đã mở cửa bước vào từ bao giờ, khoanh tay, ánh mắt nghiêm khắc nhắc nhở nhìn Fuji.
-Được rồi, tớ cũng đâu tệ đến thế.
Ryoma giương đôi mắt tràn đầy nghi vấn và tò mò nhìn Tezuka và Fuji, không biết hai người họ đang nói về cái gì.
-Ryoma, ăn sáng.
Tezuka chuyển sang nhắc nhở Ryoma đang ngồi ngẩn người, anh nhíu mày, cậu nhóc đã nhịn đói cả buổi tối qua.
-Vâng, Đội trưởng.
Ryoma rất ngoan ngoãn nhận tô cháo từ tay Fuji mà ăn, nhưng không có nghĩa cậu không có bất mãn.
Vì-sao-lại-là-cháo-trắng-không-thịt?
Còn chưa kịp kháng nghị, Ryoma đã bị câu tiếp theo của Đội trưởng làm cho choáng váng.
-Đội trưởng....quá xa cách.
-Vâng?
-À~ Ý của Tezuka là cách em gọi cậu ấy quá xa cách.
Fuji không biết tại sao lại nổi lòng tốt trong lúc này, giải vây cho sự khó xử của tảng băng di động-Tezuka Kunimitsu.
-Nhưng mọi người trong CLB đều gọi như vậy mà?
Ryoma thả cái tô cháo dù bị ghét bỏ vẫn được ăn sạch xuống cái khay trên bàn, khó hiểu nhìn Tezuka.
-Em khác.
Tezuka dừng một chút, giống như đang tự tìm cho mình một cái cớ.
-Chúng ta thân hơn.
Ryoma nghĩ chút thấy lời Tezuka nói cũng đúng, có lẽ là do ảnh hưởng từ kí ức của đời trước chăng?
-Vậy thì, Tezuka tiền bối?
Có khả năng là vì cách gọi này quá phổ thông và bình thường, cũng không thân thiết hơn so với cách gọi Đội trưởng kia, không ai lên tiếng cả.
-Tezuka?
Đương nhiên thì thế này làm sao đủ được, chỉ bỏ kính ngữ căn bản không làm thỏa mãn được hai con sói vừa thấu hiểu được tình cảm bản thân dành cho chú mèo nhỏ kia.
Và đó là một câu chuyện nhỏ khác nữa, nói sơ qua thì....
Thái độ và sự ân cần Tezuka và Fuji dành cho Ryoma đã vượt xa so với đàn em bình thường, ít nhất thì việc quan sát cậu đã trở thành thói quen hằng ngày của họ.
Đó là điều không ai không biết, bản thân họ cũng đã sớm nhận ra.
Tự hào khi thấy cậu vì chiến thắng mà bộc lộ bản tính tự tin, kiêu ngạo từ trong xương, tỏa sáng đứng trên sân đấu.
Thỏa mãn và thích thú khi Ryoma xù lông.
Tức giận mỗi lúc Ryoma bị nói xấu và bắt nạt.
Lẫn việc tư vào việc công, đây từ trước đến giờ chưa từng là tác phong của cả Tezuka và Fuji.
Thêm cái cảm giác đau đớn khi thấy Ryoma bị thương, Ryoma im lặng tự liếm vết thương như một chú mèo nhỏ, Ryoma lạnh lẽo cuộn mình thiếp đi như tối qua, người thông minh liền hiểu tại sao.
Chỉ qua sự kiện và buổi tối, Tezuka và Fuji đã nhận ra khá nhiều thứ.
Mà Ryuzaki Sasaki thì không biết bản thân đã làm việc ngu ngốc thế nào, tự đào hố chôn mình.
Quay lại căn phòng của Fuji....
Ryoma có chút quẫn bách và bối rối, kêu Tezuka tính ra thì đã là không lễ phép vì Tezuka hơn cậu tận tuổi, nhưng không đáp lại nghĩa là chưa hài lòng.
-Kunimitsu...thế nào?
Ryoma tự động bỏ qua cảm giác ngượng ngùng, chậm chạp kêu lên cái tên của Tezuka, đôi mắt nhìn chằm chằm anh chờ phản ứng.
Mục đích cuối cùng đã đạt được, nhưng Tezuka không ngờ, chỉ vì tên mình được thốt ra từ miệng Ryoma, cơ thể và tâm trí lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Anh muốn đứng hình luôn rồi!
Sắp không giữ được sự lạnh lùng và băng lãnh nữa rồi!
-Có vẻ không ổn lắm, vậy cứ gọi là Đội trưởng đ--
-Gọi Kunimitsu!
Ryoma giật mình và dù không tình nguyện lắm, nhưng cậu cũng im lặng ghi nhớ phải đổi cách gọi từ họ thành tên, bởi Ryoma cảm thấy cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, không quan trọng lắm.
-Thế Ryoma cũng gọi anh là Shusuke đi.
Fuji cũng nhân cơ hội yêu cầu Ryoma.
-Shusuke?
Tezuka thì thôi đi, ngay cả Fuji cũng muốn đổi xưng hô, hôm nay hai người này bị gì vậy, đại khái thì hiện tại đầu óc Ryoma chỉ có một câu hỏi như vậy, nhưng mãi vẫn chưa tìm được câu trả lời.
-Đúng vậy, từ đây về sau nhớ phải gọi anh là Shusuke đấy, Ry-o-ma-chan~.
Nụ cười ma mị và nham hiểm của Fuji khiến Ryoma hơi hối hận.
Sau đó Ryoma lại ngủ thêm một giấc, cũng may hôm nay là cuối tuần, không cần phải đi học.
Fuji và Tezuka cũng không làm phiền Ryoma, hôm nay hai người họ đã khá thỏa mãn. Hơn hết, đối với hai người, hiện tại, sức khỏe của Ryoma mới là quan trọng nhất.
//.
Hôm nay không có tâm trạng nên viết không hay, thông cảm nha =))