Fuji Shusuke mang theo cây vợt còn dính máu của Kawamura tiến vào trận đấu, lại tựa như mang cả ý chí của toàn chính tuyển Seigaku.
Trọng tài còn chưa ra hiệu bắt đầu trận đấu, thì xung quanh sân đấu cũng đã rì rấm tiếng bàn tán của mọi người, cổ động viên có, mà tuyển thủ cũng có. Chịu thôi, ai bảo danh tiếng của vị thiên tài Fuji Shusuke này quá lớn, quá rộng làm gì.
Tới lúc này, Jirou bên Hyotei vì bị đồng đội hối thúc mới chịu thức dậy mà bước vào sân đấu. Dáng vẻ kia của cậu ta mọi người nhìn nhiều lần cũng quen, không phải là xem thường đối thủ, chẳng qua là vì quá lười, quá mê ngủ thôi.
Ngay khi hiệu lệnh bắt đầu từ trọng tài vang lên, hai tuyển thủ vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng, Fuji phát banh, mở đầu cho một trận đấu khiến người người phải trầm trồ.
Cách phát banh của Fuji, trông thì có vẻ bình thường, chỉ là đường banh đi có hơi lạ một chút thôi, ban đầu mọi người đều nghĩ vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả bọn họ đều bị vả mặt bôm bốp.
Trái banh...biến mất.
Jirou mới nâng vợt, liền chỉ biết ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, mãi đến khi nhìn thấy quả banh đã nằm yên vị trên đất đằng sau lưng mình, mới ngược đời lại lạ lùng mà reo lên:
-Không thể nào! Quá đỉnh! Này, này, mấy cậu thấy chứ?
Jirou không những không tỏ ra đề phòng hay lo ngại, mà còn vô cùng thích thú đi khoe (?) với đồng đội của mình, rằng đối thủ lần này của mình rất mạnh. Trông Jirou lúc này tươi tỉnh hơn hẳn lúc nãy, chẳng khác gì một đứa trẻ được cho đồ chơi cả.
Khác với Jirou, cổ động viên chia làm hai thái cực vô cùng rõ ràng, một bên vui mừng hò reo, một bên lo lắng bàn tán, trố mắt quan sát cố gắng tìm cách giải quyết.
Nhìn cổ động viên còn giống tuyển thủ hơn bản thân tuyển thủ...
Những lần phát banh của Fuji, Jirou dù có banh mắt nhìn cỡ nào cũng không đỡ được, giống như có thế lực bí ẩn nào để làm nó biến mất giữa không trung vậy. Không chỉ thế, tốc độ của trái banh còn tăng lên theo từng lần phát.
Lần này thì không những đối thủ, mà cả đồng đội cũng phải dè chừng tuyệt chiêu này của Fuji.
Ryoma ngồi ở ghế huấn luyện viên dù đã nhìn ra được đường banh đi, nhưng cũng không khỏi phồng má thở hắt một hơi giận dỗi, thầm mắng, biết ngay là lần giao đấu kia Fuji tiền bối đã nhường.
Ryoma thật sự muốn đấu một trận ra hồn, vậy mà người kia lại cứ như đang xem cậu là đứa trẻ chưa lớn, đùa qua đùa lại, tưởng thế là vui hả?
Thế là Ryoma linh hồn tuổi-tâm hồn chưa trưởng thành lặng lẽ quyết tâm, lần giao đấu sau với Fuji tiền bối, cậu nhất định phải khiêu khích được anh, để đấu được một trận hết sức. Mà chính bản thân Ryoma lại không biết, sau khi thành công khiêu khích được Fuji Shusuke rồi, thì thứ chờ cậu không phải một trận đấu căng sức, mà là...ít nhất là cũng mất sức như nhau.
Fuji thắng được séc đầu thật nhẹ nhàng, lúc đi lướt qua chỗ Ryoma ngồi để đổi sân, đôi mắt hồ ly khẽ mở, môi cũng nhếch cao hơn.
A~ Mèo ngốc này lại định dở trò gì đây?
Fuji Shusuke chắc chắn nhìn ra được Ryoma đối với cú phát banh kia của anh đã phá giải được, nên mới có tâm trạng ngồi nghĩ vẩn vơ. Ánh nhìn của hồ ly lia qua đối thủ-Jirou ngây thơ, quyết định vậy đi, những séc sau lại cho em thấy chiêu hay hơn.
Cho nên, Fuji Shusuke-san...
Kì thực anh chơi trận này là để cho Ryoma xem thôi đúng không?
Còn nữa Jirou Akutagawa-san, anh đừng có hăng hái như vậy được hay không?
Bởi vì anh quá vui vẻ và tận hưởng mới tạo điều kiện cho con hồ ly ngàn năm kia muốn làm gì thì làm đó!
Một bạn hủ nữ nào đó mặt vẫn bình thản, nhưng tâm đã sớm loạn mà hét lên (trong lòng).
Qua séc hai, Fuji không có cơ hội phát ra tuyệt chiêu nghịch thiên kia, trận đấu có vẻ được cân bằng lại, Jirou lấy sự năng động của mình nhanh chóng đánh bật lại những cú banh đánh vào điểm yếu đối thủ kia của Fuji.
Quan trọng ở đây là đến lúc này mấy cổ động viên của Seigaku mới nhận ra Jirou thật sự chẳng phải dạng vừa. Ban đầu, bởi vì Fuji quá mạnh và áp đảo, vả lại Jirou cứ mãi một bộ tưng tưng, làm bọn họ tưởng bở, giờ thì biết rồi, người ta chẳng phải dạng vừa đâu.
Ryoma chảy mồ hôi nhìn đống fan nữ vây quanh bên ngoài sân đấu, cậu...vẫn là nên căn nhắc lại trước khi làm gì đấy Fuji tiền bối đi thôi?
Không phải là vì Ryoma sợ, cậu ngại phiền phức thôi, với lại bọn họ sớm cũng đã có ác cảm với cậu, rồi thứ cậu nhận được sẽ chẳng phải những trò chơi khăm hay bắt nạt đơn giản. Còn chưa kể đến, ngoài kia vẫn còn một kẻ chực chờ hại cậu bất kì lúc nào.
Nhưng Ryoma lại quên rồi, đám fan nữ kia dù đông, dù dữ, nhưng trong lòng Fuji hay Tezuka cậu mới là chính cung cơ mà, còn bọn họ chỉ là người lạ qua đường.
Cuối cùng, nhờ những cú volley phá cách ảo diệu của mình, Jirou lấy điểm cho Hyotei, san bằng tỉ số: -.
Đến séc thứ , dù Fuji không tung ra thêm chiêu thức gì mới, nhưng chỉ đánh thường vậy thôi là đã đủ để anh dồn ép Jirou liên tục di chuyển qua lại ở cuối sân, không có lấy một cơ hội để lên lưới lấy ưu thế.
Cứ như thế suốt cả séc đấu, người xem đều đã thấy được sự chênh lệch về năng lực, Fuji ăn séc.
Nhưng phải nói, Jirou đúng là khắc tinh của đám thiên tài, dù bị áp đến như thế, anh ta vẫn hồn nhiên, chẳng có vẻ gì là suy sụp tinh thần cả.
[Đổi sân, tỉ số: -]
Đánh được séc, tuyển thủ đã bắt đầu thấm mệt, đã có thể ra sân nghỉ giữa hiệp thay vì tiếp tục ngay như hai séc trước.
Ryoma đưa bình nước chuẩn bị sẵn cho Fuji cho anh, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
-Không phải đã nói sẽ chơi hết sức sao?
Fuji nhận lấy bình nước, xung quanh là một bầu không khí vui vẻ, anh cười cười cảm ơn, rồi nói:
-Nhưng Ryoma cũng đâu có nghiêm túc. Em không tập trung như thế làm anh buồn đấy.
Ryoma cau mày, vô thức lùi về sau dưới ánh nhìn đầy ủy khuất, lại không kém phần giả của Fuji. Thật đấy, mỗi lần Fuji tiền bối giả vờ đưa vẻ mặt làm như mình thiệt thòi lắm như thế này ra là Ryoma lại nghẹn lời không biết làm gì.
Tezuka không nhịn được cất bước đi đến chỗ Ryoma ngồi, anh mà không xuất hiện thì có khi Fuji sẽ không có hứng đấu tiếp nữa mất, tại chọc mèo mãi, mê rồi đâu bỏ được. Hơn nữa, anh nhìn cảnh đó cũng chẳng vừa mắt.
Atobe bên kia vứt Jirou cho mấy đội viên còn lại chăm sóc, mình thì vẫn dán mắt về phía ba người Ryoma, qua biểu hiện quan sát được thì nhóc con kia quả là còn thú vị hơn anh nghĩ. Thật muốn nhìn xem, cậu sẽ tiến xa được đến đâu.
-Mada mada dane!
Ryoma nâng mắt nhìn Fuji, thả cho anh một câu như vậy.
Nhận được tín hiệu đuổi người của Tezuka lẫn Ryoma, Fuji lại xách vợt lâm trận. Có điều những séc còn lại này, chiếu theo ý muốn của mèo con nhà anh, Fuji sẽ phô bày thêm một tuyệt chiêu nữa, chính là chiêu cuối cùng trong bộ ba tuyệt kĩ của Fuji Shusuke-thứ từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện.
-Ryoma, em biết, thực lực của Fuji không chỉ có như thế.
-Ừm. Kunimitsu, anh thật sự muốn đấu sao?
Ryoma trầm mặt nghe toàn sân vận động lần nữa ồn ào lên vì cái tên "Hakugei" mới lạ được thốt ra từ miệng Fuji, lại vẫn không ngừng chờ đợi câu trả lời bị chô vùi trong sự im lặng cam chịu của Tezuka.
Hakugei lên sàn, khiến trận đấu kết thúc khá nhanh.
Nói là mạnh nhất hay nhanh nhất thì chưa phải, nhưng đây là đường banh ảo diệu nhất mà Ryoma từng được chiêm ngưỡng-Hakugei của Fuji Shusuke.
Banh được Fuji vận dụng kĩ thuật mà đánh sang sân của đối thủ và nó rơi ngay sát vạch kẻ sân.
Nếu bạn cho rằng chỗ này chỉ cần nhanh một chút, phản xạ nhạy một chút mà chạy đến đỡ, thì bạn lầm to rồi.
Bởi nếu chỉ dừng lại ở đó, thì không gọi là Hakugei, quả banh như có linh tính mà bay lên, qua lưới, đập xuống phần sân bên Fuji và nhảy vào tay anh.
Trong tiếng cổ vũ nồng nhiệt của cổ động viên, Fuji mạnh mẽ giành thêm trận thắng nữa cho Seigaku.
Lúc này, Fuji Yuuta vẫn đứng quan sát từ xa bỗng tiếng lại gần Ryoma, tự tin mà tuyên bố:
-Echizen, quả nhiên mục đích cuối cùng của tôi vẫn là anh trai!
-Hừm, thế cũng được.
[Trận đấu kết thúc, tỉ số: -]
Trận đấu kết thúc, Fuji Yuuta tự giác xoay người trở lại khán đài, ai bảo anh trai cậu ta trở lại rồi.
Jirou không vì thua mà chán nản, ngược lại còn đuổi theo Fuji đến tận chỗ Ryoma ngồi, không ngừng luôn miệng mà khen, còn hỏi thêm một đống câu hỏi, nói chung là chẳng thua gì một fan hâm mộ đích thực của Fuji.
-Công nhận Hakugei của cậu tuyệt thật nha! Còn có, còn có cái chiêu gì mà đỡ đập trực tiếp ấy nhỉ?!
Fuji vốn đối nhân xử thế một cách nhã nhặn, dù là nói chuyện với loại người nào, vẫn giữ được sự bình tĩnh. Đối với Jirou cũng vậy, mặc cho sự phấn khích có hơi quá của người vừa đối thủ của mình, Fuji vẫn im lặng lắng nghe và trả lời từng câu hỏi:
-Ý cậu là Tsubame Gaeshi?
-Đúng! Đúng! Chính nó! Tuyệt ghê luôn!
Ryoma ra vẻ ông cụ non, thở dài trước một màn này của Jirou, mặt lại chuyển động theo từng bước đi của người kia, vậy là vẫn đánh...
-Lần sau nhớ phải đấu với tôi nữa đấy nhé! Cả nhóc con cũng vậy! Anh chưa được đấu với nhóc đâu!
Jirou đang nói với Fuji đột nhiên chuyển mục tiêu sang Ryoma, làm cậu giật mình một cái, cũng ngốc ngốc mà phát ra một chữ:
-Hả?
-Mà nè, vẫn còn có người mạnh hơn cậu nữa à?
Rồi bâng quơ, Jirou hỏi một câu, cùng lúc kéo ánh nhìn của Fuji và Ryoma về cùng một người.
-Có chứ.
Fuji chắc nịch đáp một câu. Ryoma kìm nén lại cảm giác khó chịu và bứt rứt trong lòng, nhìn Tezuka dưới ánh mắt ngạc nhiên của hàng chục người, bước ra sân đấu.
Khán giả hôm nay đúng là được chiêm ngưỡng hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, lúc mà họ rời mắt được khỏi Tezuka, cũng là lúc họ lại há hốc mồm vì sự xuất hiện của hàng loạt đội banh mạnh có tiếng trong giải.
Rokkaku, Yamabuki và hàng loạt các đội khác, dù được bước tiếp hay đã thua phải trở về, đều nhất quyết tụ hội lại đây, xem cho bằng được trận đấu này.
Nhưng mà, ngạc nhiên nhất thì vẫn phải kể đến đương kim vô địch, Rikkaidai.
Lại ngạc nhiên là, mục đích Rikkaidai xuất hiện lần này không chỉ để xem trận đấu của Tezuka với Atobe, mà còn để cảm ơn cậu nhóc đã tiếp động lực cho đội trưởng của họ-Yukimura Seiichi chịu chấp nhận tham gia phẫu thuật.
-Oiii! Nhóc con!
Kirihara Akaya đúng là điếc không sợ súng, sau bao lần vẫn dám gọi Ryoma như vậy.
Trong ánh mắt ngơ ngác, ngỡ ngàng, không có bật ngửa của mọi người, Ryoma quay đầu chào mấy người chính tuyển Rikkaidai.
Mà...cái gì cũng phải đúng trình tự, nghe xong câu nói tiếp theo của đội phó mặt nợ tiền của Rikkaidai-Sanada Genichirou, vài người đã thật sự bật ngửa:
-Cảm ơn cậu đã khuyên Yukimura.
Ryoma chớp chớp mắt không hiểu lắm, cậu đã khuyên gì Yukimura tiền bối sao? Không phải hôm đó cậu đi thách thức người ta à?
Người quan sát xung quanh há hốc mồm...
Vậy ra Echizen Ryoma chỉ quen biết chính tuyển Rikkaidai, còn thân...là thân với đội trưởng Yukimura Seiichi của họ kia kìa!
-Nha~ Anh không biết em thân với Yukimura đến vậy.
Fuji chua ơi là chua cảm thán.
//.
Tui cưng Ryoma, nên cưng lây mấy ông chồng của ẻm luôn. Hễ cứ là trận đấu mấy ổng ra sân, là y như rằng dành riêng cho một chap =))
Còn chap sau thì...thật xin lỗi cái khuỷu tay của Tezuka, xin lỗi Ryoma-chan.
Nói vậy thôi chứ tui hiền lắm, chẳng đến mức què hay gãy đâu =))