Chỉ mới qua một trận của giải Kantou, nhưng Seigaku đã mất khá nhiều, điển hình là sự rời đi tạm thời của Đội trưởng Tezuka để chữa thương ở khuỷu tay trái.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa chính tuyển Seigaku sẽ chùn bước, dưới sự dẫn dắt của Đội phó kiêm Đội trưởng tạm thời Oishi, Seigaku vẫn vô cùng sung sức và khí thế để bước vào trận đấu tiếp theo của mình.
Mất đi Tezuka, cũng đồng nghĩa với việc thực lực của Seigaku trong lòng của các tuyển thủ ở nhiều đội đối thủ đã giảm đi rất nhiều. Và trong đó có đội Midoriyama thuộc tỉnh Saitama, cũng là đối thủ của Seigaku ở trận tiếp theo.
Echizen Ryoma trong trận khí thế hừng hực của huấn luyện viên và đàn anh, lại trốn ra ngoài mua ponta-thứ nước uống yêu thích của cậu.
Không phải Ryoma chùn bước hay gì cả, chỉ là linh hồn lớn tuổi đã trải qua nhiều sóng gió, giờ đây cũng không còn giữ được sự nông nổi và khí thế hừng hực của tuổi trẻ nữa rồi. Bù lại, là sự chững chạc có phần bất thường và khiến cho người khác phải yêu thương, cũng như một điệu bộ thong dong bên ngoài thứ khả năng phi thường.
-Ryoma-kun!
Tiếng gọi của phụ nữ có chút quen thuộc khiến Ryoma dừng bước, cậu xoay lưng.
A! Là cô nhà báo hay đến trường họ lúc CLB tennis hoạt động đây mà.
-Xin chào.
-Chào em. Seigaku chuẩn bị tốt chứ? Đội hình chắc cũng thay đổi nhiều lắm ha...
Ryoma lễ phép gật đầu, cô nhà báo kia cũng vui vẻ đáp lại cậu nhóc. Nhưng dường như nhớ ra chuyện gì đó, cô chỉ qua loa nói chuyện với Ryoma vài câu rồi xin lỗi và đi mất.
Ryoma nghiêng đầu khó hiểu, cậu không biết nhà báo lúc này lại thu thập thông tin qua loa và làm việc nhanh nhẹn như vậy. Nếu thế thì Inui tiền bối còn làm tốt khi, có khi vừa vào sở đã lên thẳng chức trưởng phòng ấy chứ.
Mà thôi, Ryoma thở ra một hơi, cậu cũng chẳng thể nào thích được cái cảm giác bị vô số máy chụp hình cùng đống câu hỏi của đám phòng viên vùi dập.
Mua được ponta nho yêu thích, Ryoma một tay nâng lon uống nước, một tay thoải mái bỏ vào túi quần mà trở lại chỗ tập trung cũ.
Nhưng một âm thanh thờ ơ, lại không cố ý không giấu đi sự coi thường rơi vào tai Ryoma:
-... Không có Tezuka thì làm được gì chứ.
-Chỉ ít chúng ta thắng - là cái chắc.
Ryoma xoay người, tìm kiếm nơi âm thanh phát ra.
Lại là cô nhà báo kia, nhưng bên cạnh đó cũng là một nhóm thanh niên mặc đồng phục, là một đội tennis cũng tham gia giải Kantou.
Ryoma híp mắt, quen lắm, cậu từng nghe Inui tiền bối, đồng phục màu này, là đội Midoriyama.
Đôi mắt mèo không rõ ý vị tiếp tục quan sát, yết hầu nhỏ nhắn nhẹ nhàng lên xuống, lại một ngụm rồi một ngụm ponta. Cái vị ngọt ngào của nho này thật sự giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau đó cũng lặng lẽ rời đi...
Ừm, đội Midoriyama à, các tiền bối cũng đang sung sức, thôi thì chơi tới một lần vậy.
Ryoma vốn rất bình tĩnh, dù sao cũng là người lớn rồi, chẳng qua vì Tezuka mới đi, tần suất bị hồ ly Fuji trêu chọc cũng tăng lên, lại giữa trời nắng gắt thế này nên tiểu miêu nóng tính chút thôi.
---------------------oo---------------------
[Trận tứ kết giữa hai đội: Midoriyama thuộc Saitama của Seigaku thuộc Tokyo chính thức bắt đầu]
[Đánh đôi: Inui-Kaidou VS Kitamura-Takase]
Im lặng ngồi bên cạnh các tiền bối quan sát, đôi mắt Ryoma ánh lên một tia hứng thú.
Mới vào séc, dù chưa đánh gì những Kadou tiền bối cũng đã được một phen nổi nóng. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, trong khi Inui tiền bối theo quy tắc mỗi trận đấu mà đưa tay ra chào đối thủ, thì hai tuyển thủ đội Midoriyama kia chỉ cười đùa với nhau mà lướt qua.
-Ê!
-Bỏ đi Kaidou.
Trận đầu tiên là đấu đôi, Inui và Kaidou vào sân. Dù nhanh chóng bị dẫn trước séc, nhưng thành viên bên Midoriyama vẫn tỏ ra vô cùng chán đời và thơ ơ, không sợ hãi cũng không hứng thú gì.
Banh bỏ nhỏ cũng không thèm chạy lên đỡ. Cổ động viên thì có thể nghĩ vì banh quá sát lưới nên không đỡ được, chứ đã là tuyển thủ thì ai chẳng nhận ra, là cố ý.
Trái sau thì càng rõ ràng hơn, dù banh đã đập thẳng ngay trước mắt, nhưng Kitamura của đội Midoriyama vẫn như đang đi chơi, vợt tennis thì kẹp trong nách, đứng giữa sân nhìn đi đâu đâu.
-Sao không đánh trả hả thằng kia?
Kaidou tức giận hét lên.
-Đây không thích tốn năng lượng vì những trò vô bổ.
Ryoma không có biểu tình gì tiếp tục quan sát, thế này thì dù cậu không ra sân đánh một trận gia tăng khí thế thì các tiền bối cũng tự hăng máu lên.
-Ryoma-chan có hứng thú sao?
Ryoma nâng mắt nhìn Fuji bên cạnh. Vị hồ ly này vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, như thể thế giới bên ngoài dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến anh vậy.
Mà khoan, giờ Ryoma mới để ý cái hậu tố bất thường sau tên cậu.
-chan? Tại sao lại là -chan?
Thôi, hỏi ra có khi lại tạo thêm cơ hội cho anh ta trêu chọc mình. Ryoma quá hiểu vị tiền bối tên Fuji Shusuke này rồi.
-Không.
Ryoma bĩu môi đáp, cậu mới không thèm chấp nhất đám người trẻ con này.
-Vậy sao~
Ngay séc , đội Midoriyama đã cân bằng được tỉ số, chiến lược của họ kì thật không có gì phức tạp, chỉ là vừa gia tăng tốc độ banh, vừa đánh vào những vị trí yêu cầu đối thủ phải di chuyển nhanh và nhiều.
Nhưng điều mà họ không ngờ đến chính là, thể lực của Kaidou quá trâu bò, chạy mấy vòng liên tục lại không có vẻ gì mệt mỏi cả, thở dốc một hơi cũng không.
Cũng chính sự coi thường đối thủ của Midoriyama, sự kiêu ngạo và tự tin đó đã đánh bại chính họ.
Trong khi Seigaku vì hăng máu mà một chút cũng không muốn nhường nhịn, Midoriyama lại dửng dưng từ bỏ nhiều cơ hội lấy điểm, tất cả cũng chỉ vì sự ngạo mạn.
Trận đôi này khúc đầu thì khá ngang sức và căng thẳng, nhưng sau đó cũng nhanh chóng kết thúc, Inui và Kaidou vinh quang cầm lấy chiến thắng đầu tiên về cho Seigaku.
---------------------oo---------------------
Ryoma chờ rồi lại chờ, cuối cùng cũng đến lượt cậu vào sân, dù đã có những chiến thắng trước đó làm bảo kê, nhưng Ryoma vẫn muốn đánh cho tên nhóc lớn hơn tuổi so với thân xác cậu tỉnh ra.
Năm mà vẫn chưa trưởng thành lên được, đúng là hết thuốc chữa. Dám nói tennis nhàm chán, chỉ sợ trong giải đấu thì chỉ có mình cậu ta. Dù người khai sáng cho cậu ta không phải là Ryoma, thì cũng sẽ có những người khác thay cậu làm thôi, chỉ là theo một cách thẳng thắn và tàn nhẫn hơn.
[Đơn : Yasuyuki của Midoriyama và Echizen của Seigaku]
Mấy séc đầu, cả Yasuyuki và Ryoma đều coi như là chỉ mới khởi động cho nóng người. Ryoma cũng chẳng muốn kết thúc trận đấu này quá nhanh, như thế thì chẳng còn gì thú vị, tác dụng cũng bị thay đổi từ khai sáng thành dập tắt đam mê mất.
Ryoma bỗng cảm thấy mình đúng là một người lớn tốt bụng, cảm giác dạy dỗ trẻ con dù không thích thú gì mấy nhưng nói chung thì... cũng không tệ.
Dù đã chứng kiến đồng đội của mình thua mấy trận trước, nhưng dường như Yasuyuki cũng chẳng có ý định đánh nghiêm túc lên, vẫn nhay nhay như thế.
Cũng đúng thôi, theo một cái nhìn khác quanh thì Ryoma nhỏ hơn cậu ta một tuổi, lại là tân binh lần đầu nghe danh tại Nhật Bản, không coi trọng đối thủ này cũng khá dễ hiểu.
[Tỉ số -, đổi sân]
Tỉ số có sự cách biệt, cổ động viên Seigaku bên ngoài cũng coi như là yên tâm.
Đã chứng kiến Ryoma chiến thắng nhiều lần, nhưng vốn thiện cảm của đa phần bọn họ đối với cậu không tốt, thành ra cũng chẳng tin tưởng cậu, lại chỉ chực chờ Ryoma thua cuộc thì sẽ ngay lập tức nhào lên trào phúng cậu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Ryoma đều không để bọn họ có cơ hội đó.
Ở trường bây giờ, Ryoma không những được giáo viên bảo kê, mà còn có cả Hội học sinh cùng CLB tennis, bọn họ muốn làm gì cậu cũng phải nghĩ trước nghĩ sau thật kĩ càng, nếu không hậu quả sẽ không nhẹ nhàng được đâu.
Cũng có quấy rối, bất quá chỉ dừng lại ở mức không gây hại. Cùng lắm thì đi qua đụng nhau vài cái, ở lớp xa lánh cậu hay cố ý bàn tán chuyện xấu trước mặt Ryoma. Nhưng nói gì thì nói, bọn họ vẫn không dám phát ngôn gì quá chấn động.
Dù sao thì, Ryoma xét về khía cạnh nào đó, chỉ là đối tượng bắt nạt của toàn năm nhất, lác đác vài người năm , năm . Mà năm nhất thì biết rồi, trẻ người non dạ, dù thật sự có ý xấu, nhưng cũng không có gan làm.
Thấy đội Midoriyama khinh thường Seigaku, bọn họ là tràn ngập bất mãn, miệng cũng đã thốt ra rất nhiều lời chửi bới không hay, nhưng hầu hết đều là nói thầm, bọn họ không muốn vì một lúc nóng giận mà khiến Seigaku bị đình chỉ thi đấu.
Nhưng khi thấy Yasuyuki xem thường Ryoma, bọn họ không những không tỏ thái độ chán ghét, lại còn cố ý bới móc chuyện cha của Yasuyuki là tuyển thủ nổi tiếng thế giới ra với mục đích làm chùn bước Ryoma.
Trong mắt nhìn của bọn họ, dù Ryoma dẫn trước hai séc, nhưng cùng lắm cũng là vì Yasuyuki chẳng buồn đánh mà nhường thôi, cũng không có gì quá ghê gớm.
-Thật không thế?
-Yasuyuki đó cũng ghê thật nha...
-Là con trai của tay vợt chuyên nghiệp từng lần đoạt chức vô địch tennis Nhật Bản cơ đấy~
-Vậy không lẽ từ nãy đến giờ cậu ta đều là cố ý thua sao?
-Chứ còn gì nữa. Xem người ta đi, hai séc chỉ mới đổ vài giọt mồ hôi.
-Vậy thì tên nhóc Echizen kia cũng đâu có lợi hại được như lời đồn, cùng lắm thì ăn may thôi chứ gì.
-Đúng vậy đó...
Ryoma khựng lại một chút, cậu bỗng thấy khúc này quen quen, giống như...
À, giống như...
Lúc các tiền bối ở trại huấn luyện phát hiện ra cậu là con trai của Echizen Nanjirou ấy!
Cùng lúc suy nghĩ của Ryoma lóe lên, Yasuyuki bên kia cũng không chút thiện ý mà nói với cậu, cũng có phần giễu cợt:
-Đừng có sợ co rúm lên thế...
Sợ? Ryoma chớp mắt. Cậu có sao?
-Kỷ lục năm vô địch của ông già chưa ai phá được và chắc chắn là trên thế giới này cũng không ai làm được điều đó đâu.
Ryoma run rẩy kiềm chế tiếng cười.
Bởi thực tế là có rồi, ở kiếp trước, trước khi vụ tai xe cộ thương tâm kia xảy ra, Ryoma đã trở thành người đầu tiên và duy nhất ở Nhật Bản vô địch lần liên tiếp. Tuy đó chỉ là chuyện ở tương lai, nhưng điệu bộ có phần đắc ý của Yasuyuki lại Ryoma vô cùng buồn cười.
Thôi, cậu vẫn là không nên phá hủy niềm tự hào của một đứa trẻ.
Hơn nữa~
Nhớ ông già năm đó cũng vì mình mà vắng mặt ở trận chung kết, Ryoma thở dài. Đúng là lão già nhà mình, thi đấu mà chẳng đến nơi đến chốn gì cả.
Yasuyuki cầm khăn lông của mình lên, nói tiếp:
-Ghét nhất là việc đổ mồ hôi, hôi chết đi được.
-Hãy nhanh chóng kết thúc trận đấu này đi, để tôi khỏi đổ mồ hôi nữa!
Ryoma nhếch mép, kéo thấp vành mũ. Người ta không muốn bị đổ mồ hôi, nhưng cậu muốn!
Chơi thể thao, đánh tennis mà sợ đổ mồ hôi, đúng là trẻ con chưa trải sự đời.
---------------------oo---------------------
Séc bắt đầu, tốc độ của Yasuyuki tăng lên thấy rõ, Ryoma cũng thuận theo, banh qua thì đáp trả, đánh bình thường không có gì đặc biệt. Chủ yếu là vì cậu muốn xem xem, người kia mạnh đến đâu, có tuyệt chiêu gì đáng chú ý không.
Những tiếc "ồ" thất vọng của cổ động viên Seigaku càng lúc càng nhiều, nhưng Ryoma không bận tâm, dù sao cậu cũng sẽ không thua.
Fuji Shusuke nhíu mày, đám người kia, vẫn chưa từ bỏ ý định làm hại đến mèo con của anh...
Xem ra phải thảo luận với Tezuka thêm một phen nữa về chuyện này thôi, dù sao hiện tại cậu ấy cũng rảnh hơn lúc trước.
Chính tuyển Seigaku chẳng trông có vẻ gì là thất vọng cả, họ biết khả năng của Ryoma mạnh đến đây mà.
[Yasuyuki thắng séc: -]
-Nếu như mày có một huấn luyện giỏi hơn một chút, thì mày đã tốt hơn nhiều đấy nhóc.
Yasuyuki dửng dưng nói với Ryoma đang uống thêm một ngụm nước bên kia.
Ryoma im lặng bĩu môi. Thôi cho xin, anh là người đầu tiên dám nói ông già tôi và bà Ryuzaki huấn luyện không tốt đấy. Để hai người đó nghe được, đi gặp Diêm Vương sớm mất.
À trừ Ryoma ra, vì cậu đã gặp Diêm Vương nhiều lần rồi, nên cũng chẳng buồn thấy mặt lần nữa.
Đến séc thứ , kết quả trận đấu được quyết định từ đây. Ryoma không dò xét nữa, lại vẫn muốn vui vẻ, thành ra đem hết kỹ năng của đối thủ sao chép, từ tốc độ, góc độ đến kỹ thuật, dù sao đây cũng là chuyện cậu làm giỏi nhất vào khoảng thời gian này.
Nói là sao chép, nhưng kỹ năng nào vào tay Ryoma cũng tăng thêm một bậc đáng gờm, cả chính chủ cũng không thể dễ dàng đối phó lại chiêu thức của bản thân.
Mồ hôi-thứ Yasuyuki nói ghét, giờ đây không kiềm được mà tuôn rơi hai bên thái dương của anh, cả người cũng ướt một thân mồ hôi.
Ryoma cười cười chỉa vợt về phía Yasuyuki:
-Lau mồ hôi đi chứ!
Mọi thứ ngã ngũ từ đây, đây có thể là trận đấu nhớ đời nhất của Yasuyuki, thứ khiến cậu ta thật sự có được niềm yêu thích với bộ môn tennis này.
[Echizen thắng trận, tỉ số: -]
Giờ thì đội Midoriyama hoảng thật rồi, át chủ bài của bọn họ bị đánh bại, mà tất cả các trận đấu còn lại cũng thua đậm.
Thế là Seigaku lấy tỉ số áp đảo, toàn thắng đi ra khỏi sân đấu, thắng tứ kết, đường đường chính chính tiến vào bán kết của giải Kantou.
---------------------oo---------------------
-Này, đứng lại đó!
Yasuyuki trông có vẻ không cam tâm mà đuổi theo Ryoma, nhưng kì thật không có ý thù địch gì cả.
Ryoma quay lưng, nghiêng đầu ý hỏi anh ta muốn cái gì.
-Năm sau... tao nhất định sẽ đánh bại mày!
Ryoma cười. Oa! Cậu lại khai sáng được cho thêm một đứa trẻ rồi, làm người lớn này có thành tựu quá đi.
-Mấy người tính từ bỏ trận tranh vé vớt hả?
-Còn quá sớm để từ bỏ đấy.
Ryoma thấy được, trong đôi mắt của Yasuyuki là niềm hưng phấn cậu có được lúc nhỏ, lúc mới bắt đầu chơi tennis dưới sự dạy bảo của ông già. Cũng tốt, một dấu hiệu cho một tuyển thủ tennis đầy năng lực mới.
-Ryoma có vẻ vui?
Fuji nghiêng người, không hiểu sao lại cố tình kề sát tai Ryoma mà hỏi.
Ryoma ban đầu chỉ cảm thấy nhột nhột, nhưng dần dần phản ứng lại kì lạ hơn, tai cậu vì nguyên nhân nào đó mà đỏ lên.
-Ừm.
-Có thể nói cho anh biết lí do không?
Thấy Ryoma thừa nhận dễ dàng, Fuji không hứng thú cũng phải tò mò mà hỏi.
-Làm người lớn thật khó.
Fuji không hiểu trong chốc lát, nhưng lại nhớ đến ánh mắt từ ái của Ryoma trong trận đấu lúc nãy. Mèo nhỏ nhà anh đây là xem tên nhóc Yasuyuki kia là trẻ con, còn mình là người lớn mà dạy dỗ sao?
-Ha ha...
Không nhịn được cười, Fuji càng lúc càng mê cái dáng vẻ cố tỏ ra trường thành này của Ryoma. Xác thực đúng là có trưởng thành, nhưng sao vẫn không giấu đi được sự trẻ con và biệt nữu vô cùng đáng yêu kia.
-Ryoma, nhóc mà là người lớn thì anh chắc là ông già rồi mất.
Momoshiro bên cạnh cũng tranh thủ pha trò.
-Fsh, ngươi còn trẻ con hơn nhóc ấy.
Kaidou bên cạnh mặt hầm hầm, nhưng vẫn không nhịn được tham gia trò vui.
-Ngươi nói cái gì hả, cái tên mặt rắn kia?
-Nói ngươi trẻ con đó, quá đúng chứ còn gì nữa!
Thế là lại cãi nhau inh ỏi.
-Ochibi muốn làm người lớn sao?
Kikumaru thoải mái đu lên người Ryoma mà hỏi. Cậu gật đầu thay cho câu trả lời.
-Nhưng rõ ràng Ochibi là một đứa trẻ mà.
Kikumaru ăn ngay nói thẳng, như một nhát dao đâm vào cái người lớn trong Ryoma.
-Đúng vậy, Ryoma vẫn là một đứa trẻ cần tụi anh che chở và chăm sóc.
Oishi cũng chẳng kiêng kị gì, bản tính gà mẹ của anh không cho phép anh nói dối trong trường hợp này. Trẻ con lại tự cho mình là người lớn, sẽ sinh hư mà phá phách mất, không khéo còn vào giai đoạn nổi loạn. Thật không tốt!
Kawamura nhìn khuôn mặt dần đen lại của Ryoma, cùng Inui không ngừng ghi chép thì chỉ biết bất đắc dĩ cười cười, an ủi cậu nhóc vài câu, nhưng nói chung là vẫn cho rằng Ryoma chỉ là một đứa trẻ.
Fuji Shusuke tựa tiếu phi tiếu như Ryoma bất mãn, ngân nga vài tiếng rồi cũng đề nghị:
-Vậy anh dạy Ryoma làm người lớn nhé?
Trong câu nói không thiếu đi vài tia ái muội, nhưng vì toàn chính tuyển đang vui nên cũng chẳng ai chú ý, Ryoma thì... còn lâu cậu mới nhận ra mấy chi tiết nhỏ này.
Ryoma nhìn con hồ ly ngàn năm kia, đôi mắt hiện rõ ý từ chối.
Cậu đã là người lớn rồi! Không cần anh dạy nữa!
-Thật không cần sao?
-Không cần.
-Nhưng anh lại nghĩ khác nha. Có lẽ một ngày nào đó không xa, anh sẽ có cơ hội dạy Ryoma làm người lớn thì sao?
-Shusuke!
Nhìn mèo con sắp xù lông, Fuji không chọc nữa...
Để dành sau này chọc một thể.
Ryoma phồng má, cậu có ý tốt giáo dục trẻ con, thế mà chính bản thân lại bị mấy tiền bối xem như một đứa trẻ mà đối xử.
Đáng ghét!
//.