Thiên Tài Tennis

chương 51: c51: seigaku vs rikkaidai (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trận đấu gây cấn giữa Seigaku và Rikkaidai lại được tiếp tục. Kể từ giờ phút này, không, là kể từ đầu trận trước của Inui, toàn chính tuyển Seigaku đã không còn gì để mất nữa, bởi chỉ cần họ thua một trận nữa thôi, chiếc cúp vô địch kia sẽ vụt khỏi tay họ.

Fuji Shusuke là một thiên tài, đó là điều không ai có thể phủ nhận, nhất là trong bộ môn tennis.

Thắng, thắng rồi lại thắng, dù trận đấu có khó khăn đến đâu, Fuji cũng chưa bao giờ tung ra hết năng lực của mình. Dù đúng là không tránh khỏi những lúc thua cuộc, nhưng bằng cách nào đó, khác với Tezuka, chiến thắng trong lòng Fuji đã chẳng còn quan trọng.

Tuy nhiên, chỉ hôm nay thôi, vào thời khắc này, hòa chung cùng nhiệt huyết của toàn đội, ý chí chiến đấu của Fuji lại sục sôi, nhất là sau khi được Ryoma cảnh báo.

Nhìn thấy từng đồng đội của mình phải đổ máu để dành lấy chiếc vé tiếp tục bước vào vòng trong, Fuji cũng dần rung động. Rồi trận đấu với Hyotei, hình ảnh Tezuka ôm đôi vai cô chấp đứng vững ấy đã hằn sâu vào tâm trí anh.

Hơn nữa, nếu anh nhớ không lầm thì chỉ mấy ngày trước thôi, cậu nhóc Ryoma đột nhiên tỏ ra mệt mỏi đến kì lạ, dù trên người không có vết thương gì đáng chú ý, cùng lắm chỉ là vài vết trầy xước, nhưng lại mệt đến độ phải nghỉ một bữa luyện tập.

Giờ tự học, rồi giờ ăn trưa, chỉ cần rảnh được một giây, Ryoma liền lăn ra ngủ như chết để bù sức.

Tuy hình ảnh đó đúng là đáng yêu thật, cũng tạo cơ hội cho anh ăn vài miếng đậu hủ, nhưng chung quy vẫn cảm thấy đau lòng và... tức giận.

Rốt cuộc là ai?

Người nào đã khiến cho Ryoma tỏ ra mệt mỏi đến vậy?

Vô tình nhờ vả Inui đi điều tra một chuyến, vậy mà lại là cậu tân binh đang nổi của Rikkaidai. Giờ thế mà trùng hợp đến mức gặp mặt nhau trong trận chung kết, Fuji cũng đang muốn đánh hết sức, vậy thì không cần phải kiềm chế lại nữa rồi.

Kirihara dường như chưa biết sóng gió sắp đổ ập đến cuộc đời mình, anh chàng vui vẻ vào sân, rồi lại như thường lệ mà buông lời khích tướng đối thủ của mình:

-Ghê nha~ Tôi nghe nói ông anh còn có biệt danh là "thiên tài"? Nhưng thiên tài thì sao chứ?

-Lúc bị nghiền nát rồi cũng sẽ trở nên yếu đuối thôi.

Nhưng Fuji lại chẳng có vẻ gì là bị kích động sau những lời nói kia của Kirihara, cứ như thể anh chàng đang đánh vào bông vậy.

Kirihara bĩu môi, thầm nghĩ chẳng thú vị gì cả, rồi cũng trở về phần sân đấu của mình.

[Đơn , Kirihara Akaya của Rikkaidai VS Fuji Shusuke của Seigaku]

Tiếng thông báo vang vọng khắp sân đấu, không khí càng trở nên nóng và căng thẳng hơn. Năng lực của Fuji và Kirihara, ai cũng đã được chiêm ngưỡng, đều là những con quái vật khiến người người e sợ.

Cũng không ít người phân tích trước kết quả trận đấu, nhưng suốt từ đầu giải đấu đến giờ, cả hai bên tuyển thủ chưa ai từng tung hết sức mình, thành ra muốn đoán cũng không được.

Trận đấu bắt đầu bằng lượt phát banh của Kirihara.

Đúng như hiểu biết của mọi người về Kirihara, anh ngay từ đầu trận đã muốn đẩy tốc độ banh lên cao, gây sức ép cho đối thủ.

Ai cũng biết Fuji là một tuyển thủ chuyên chơi theo lối phòng thủ với những độc chiêu kinh diễm, nên thoạt nhìn Kirihara là người đang chiếm thế thượng phong với những lượt tấn công dồn dập của mình.

Nhưng chẳng bao lâu sau, họ liền nhận ra, Fuji mới là người đang tấn công đối thủ, tốc độ banh bị đẩy nhanh đến mức Kirihara không còn kiểm soát được nữa, sơ ý đánh banh bổng, liền bị Fuji thúc bằng một cú đập mạnh.

Kirihara nhìn đôi mắt đã mở ra của Fuji, anh chàng có cảm giác như đang bị chết ngạt trong đại dương bao la và sâu thẩm. Fuji Shusuke-anh ta đang muốn nuốt chửng anh.

Với bản tính nóng nảy của mình, Kirihara không những không e sợ, còn sung lên hơn nữa.

-Tao sẽ đập nát mày.

Khán giả liền trầm trồ hết cả lên, sau trận đấu suýt soát của Inui, cổ động viên Rikkaidai cũng dần dè chừng Seigaku. Bây giờ Fuji lại phủ đầu thế này, họ không lo sợ cũng không được.

Nhưng chỉ mới là đầu trận mà thôi, Fuji dù mạnh nhưng vẫn quá "hiền", ít nhất thì lối chơi của anh sẽ không khiến đối thủ của mình bị thương.

Đôi mắt của Kirihara đỏ dần, cuối cùng đỏ đến mức trông như nhỏ ra máu, sự điên cuồng hiện lên trên khuôn mặt anh.

Tốc độ di chuyển của Kirihara tăng lên thấy rõ, theo kịp được tốc độ banh. Fuji không còn dừng lại ở những cú banh bình thường, cả ba tuyệt chiêu trả đòn đều được mang ra sử dụng, Higuma Otoshi rồi Hakugei.

[Fuji thắng séc, -]

Phong cách thi đấu của Fuji hôm nay thật khác, rất nhanh, không còn sự chậm rãi và điềm tĩnh nữa, dữ dội tựa một cơn cuồng phong.

Và đây đúng là một thời cơ thích hợp... để thu thập dữ liệu thật sự về Fuji.

Inui sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, run rẩy cầm cuốn sổ đặc biệt của mình, rồi lại không vững cất bước đến gần sân thi đấu, bất chấp sự lo lắng của đồng đội, cây bút trên tay anh lại tiếp tục nghị lực tung bay.

Thời gian dần trôi qua, con số trên đồng hồ điện tử của Jackal ngày một tăng, sự lo lắng của anh cũng theo đó dâng lên, nhưng không phải dành cho Kirihara, mà là cho Fuji.

Kirihara trong trạng thái điên cuồng sẽ không coi ai ra gì nữa, tất cả những gì anh biết chỉ là sự phấn khích và mong muốn thắng cuộc, đánh nhanh, mạnh, quyết liệt nữa lên, Kirihara chỉ quan tâm có thế.

Đối thủ bị thương tay, chân hay đầu, đều không liên quan đến Kirihara.

Đúng với sự lo lắng của Jackal, cây vợt tennis vụt khỏi tay, Fuji ngã xuống. Rồi đến lúc anh đứng lên lại, tầm mắt đã không còn thấy gì nữa rồi, phía trước hay phía sau, dù là ở đây đi nữa, cũng chỉ bao trùm có một màu đen tăm tối.

Nhưng khán giả không ai nhận ra, tuyển thủ hai bên cũng chỉ có vài người tinh mắt mới để ý thấy, mà huấn luyện viên Ryuzaki cũng là vì vào sân đưa banh cho Fuji mới nhận ra.

-Shusuke.

Ryoma lo lắng siết chặt bàn tay. Điều cậu lo lắng đã xảy ra, dù biết Fuji rất mạnh, bóng tối cũng không thể ngăn cản anh tiến đến chiến thắng, nhưng nếu lỡ đôi mắt xanh biển ấy có di chứng gì...

Sốt ruột cắn môi, Ryoma biết cậu hiện tại không thể làm gì cho Fuji đang đứng trên sân kia ngoài việc âm thầm cổ vũ và cầu nguyện vì anh.

Mấy séc sau đó, dù không muốn nhưng dáng vẻ chật vật của Fuji lại hiện rõ dưới sự quan sát của tất cả mọi người.

Kirihara lại không ngừng tiếp tục gây thương tích cho anh, từ vài đến ngực đều bị va đến nhức mỏi.

Nhưng cái mác "thiên tài" kia cũng chẳng phải để trưng cho vui, làm quen trong bóng tối cũng chỉ là vấn đề thời gian, giờ là lúc Fuji phản công lại, bắt đầu bằng một cú chặn banh.

-Không nhìn thấy gì mà đánh cũng được gớm.

Kirihara cũng không nhịn được buông lời khen.

Chưa nói đến phát banh, không nhìn thấy gì mà vẫn đỡ được banh, có thể nói trình độ của Fuji đã đạt đến một đẳng cấp khác, ngang hàng với các tuyển thủ hàng đầu như Tezuka, Atobe hay Sanada.

-Hả? Nãy giờ Fuji tiền bối không nhìn thấy gì hết sao?

-Thế thì đánh gì nữa chứ?

-Là do cú đập lúc nãy!

-Phạm lỗi! Rõ ràng là phạm lỗi!

Các cổ động viên cũng nghe được lời nói của Kirihara, bọn họ không ngừng trầm trồ, cũng có người tức giận bất bình.

-Ăn may thôi!

Kirihara vẫn không ngừng lại, tiếp tục tấn công dồn dập.

Fuji từ từ, dần dần trở lại với nhịp độ ban đầu. Đôi mắt nhắm lại, nhưng banh dù là đi đến đâu trên sân đấu đi nữa, anh đều có thể kịp thời đỡ được.

Năng lực hiện tại mà Fuji thể hiện ra đã vượt quá sự tưởng tượng và đánh giá từ trước đến nay của tất cả mọi người về anh, ai nấy cũng há hốc mồm ngạc nhiên.

-Thằng bé còn vượt xa hơn những gì mình nghĩ.

Huấn luyện viên Ryuzaki kinh ngạc lầm bầm.

[Fuji thắng séc, -]

-Kinh thật... ra đây mới là sức mạnh thật sự của Fuji.

Inui đổ mồ hôi hột cảm thán, nhưng tay vẫn không ngừng ghi chép. Nguồn dữ liệu quý giá này, anh phải ghi lại không sót một chữ.

-Có thể đánh như vậy thật sao?

Momoshiro đóng mở miệng vài lần mới thốt ra được một câu như thế.

Còn các thành viên còn lại, một là không biết nói gì, hai là thay vì nói lời thừa, họ muốn dành thời gian để quan sát và chiêm ngưỡng hơn.

Ryoma híp mắt, Kirihara tiền bối may mắn thật, vậy mà lại có thể đối đầu với một Shusuke không kiềm sức lại, cậu còn chưa được thế lần nào đây. Cũng đúng thôi, quả báo cả. Không biết mắt của Shusuke hiện tại sao rồi.

Fuji hiện tại dù không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được banh và đánh trả nó một cách hoàn hảo.

-Fuji lúc này... còn vượt trội hơn cả Tezuka.

Huấn luyện viên Ryuzaki tiếp tục cảm thán, bà cũng đã đứng phất dậy từ lúc nào.

[Fuji thắng séc, -]

Giọng nói của trọng tài vang vảng bên tai Kirihara, cùng với đó là những tiếng hò hét đầy phấn khích của dàn cổ động viên, anh thở hồng hộc đầy mệt mỏi.

Thân ảnh Ryoma trong trạng thái vô ngã bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí anh.

Kirihara muốn mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Có như thế, anh mới đủ sức để đánh bại những người đã thắng mình. Anh không thể thất bại tại đây.

Với ý chí rực lửa đó, Kirihara dồn hết sức mình vào những séc cuối cùng này, có gì thì tung ra hết.

Cứ thế, cả hai bên chẳng ai nhường ai, mồ hôi bên nào cũng nhễ nhại tưới ướt cả áo. Ai cũng đấu hết mình, bày ra bộ dạng chưa ai thấy được, như những con mãnh thú liều mình tranh giành chiến thắng.

Lượt phát banh cuối cùng, đôi mắt xung huyết của Kirihara đã trở lại bình thường, thay vào đó...

-Chuyện gì thế?!

-Sao anh ta lại sử dụng được tuyệt chiêu của Fuji tiền bối và Echizen?

Đúng vậy, từ nãy đến giờ, Kirihara trong ánh mắt bất ngờ của mọi người, mây trôi nước chảy sử dụng Higuma Otoshi và Drive B. Không dừng lại tại đó, anh còn có thể sử dụng được những tuyệt chiêu của đồng đội mình

-Cảnh giới vô ngã.

-Là cảnh giới vô ngã.

Cụm từ "cảnh giới vô ngã" mới lạ được đồng thời thốt ra từ miệng của Ryoma và Sanada khiến mọi người chú ý, nhưng vì sự thu hút của trận đấu, họ không thể quay đầu lại hỏi được.

Kirihara sau đó sử dụng tuyệt chiêu "Ground Smash" của Sanada, uy lực của nó mạnh đến mức vào rách lưới vợt của Fuji.

Banh đã đỡ được, nhưng hiện tại không phải thời gian giữa hai séc, Fuji không thể đổi vợt, mà Kirihara bên kia lại đang có dấu hiệu muốn tiếp tục sử dụng Ground Smash.

Lưới vợt đã đứt, đây quả là tình thế ngàn cân treo sợi tóc với Fuji.

-Fuji tiền bối, dùng vành vợt!

Ryoma cũng không ngồi được nữa, cậu đứng lên nói lớn.

May sao Fuji cũng không bị cuốn vào trận đấu đến mức bên ngoài nói gì cũng không nghe. Theo lời của Ryoma, anh "cốp" một tiếng và trả banh lại về phía sân Kirihara.

Nhưng người đã ở trong "cảnh giới vô ngã", tốc độ siêu phàm dễ dàng và nhanh chóng theo kịp banh.

Tuy nhiên, "cảnh giới vô ngã" cũng có nhược điểm...

Sự tập trung tinh thần ở mức cao nhất và đẩy tốc độ cùng kĩ thuật lên cực độ đúng là thứ vũ khí siêu phàm, nhưng nếu cơ thể hết sức và không theo kịp tinh thần thì cũng chịu.

Tình trạng của Kirihara hiện tại chính là vậy, người và vợt đã ở đúng vị trí chuẩn để đỡ banh, nhưng bàn tay đã tê liệt đến không còn đủ sức cầm vợt.

Vợt trên tay Kirihara bị banh đánh bật ra ngoài, đây cũng là hồi còi kết thúc trận đấu giữa thiên tài của Seigaku và ác ma của Rikkaidai.

-Quá mất sức, cơ thể không theo kịp nữa rồi.

[Trận đấu kết thúc, tỉ số --Fuji thắng]

Kirihara kiệt sức đổ người ngã xuống ngay khi đang bắt tay cuối trận với Fuji.

Mọi người ai cũng lo lắng muốn xông lên, chỉ khi nhận được sự đảm bảo anh chỉ đang ngủ từ phía Fuji mới yên tâm từ từ tiến lại gần.

Fuji cũng mệt chẳng kém, vừa về đến chỗ nghỉ ngơi là đã ngồi phịch xuống.

Khăn bông phủ trên đầu, Fuji lại trầm tư. Có khi việc mất giác quan mới là may mắn, bởi khi cơ thể đạt đến cực độ, các giác quan theo đó cũng vô cùng mẫn cảm. Nếu không mất đi thị giác tạm thời, anh sẽ bị cảnh vật và ánh nắng chói chang kia làm cho phân tâm.

Ryoma tiến lại gần Fuji, quan tâm hỏi:

-Shusuke, còn ổn chứ?

Fuji thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, anh nở nụ cười mỉm đặc trưng ngẩng đầu.

Dù không thấy được gì, nhưng Fuji biết, trước mắt anh hiện tại là một mặt trời, một mặt trời nhỏ ngày càng tỏa nắng rực rỡ, lại thu hút mọi người tiến lại gần. Thật khiến anh lo lắng mà.

Fuji nâng tay kéo nhóc con đáng yêu của mình vào lòng.

"Làm sao đây, mấy lúc thế này thật chỉ muốn ôm lấy em ấy không buông."

-Anh mệt quá Ryoma ơi~

-Cơ thể rã rời, tay chân mỏi nhừ, mắt lại không nhìn thấy gì, chút nữa Ryoma phải dắt anh về.

Ryoma bất đắc dĩ nhìn thanh niên bên dưới, đôi tay anh đang ôm chặt lấy vòng eo cậu.

Shusuke đây là... làm nũng?

-Được...

"Nếu em còn có thể"

Đương nhiên vế sau Ryoma sẽ không nói ra.

Nhìn thấy cảnh tượng hường phấn ấy từ xa, thiếu nữ nào đó không nhịn được nghiến răng ken két, vì đang ở nơi công cộng nên phải kiềm lại sự vặn vẹo trên khuôn mặt, nhưng có vẻ không hiệu quả mấy.

Sự tức giận cùng chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt cô, đôi tay nắm chặt, móng tay như muốn cào rách da của chính bản thân mình.

[Hệ thống! Mau giết chết Echizen Ryoma cho tao!]

[Đang thực hiện yêu cầu...]

[Thất bại!]

-Chết tiệt!

Âm tiết ngắt quãng, quái dị xuyên qua kẻ răng thiếu nữ tuông ra ngoài. Trong tiếng bàn tán rôm rả xung quanh, nó dễ dàng bị giấu nhẹm đi.

//.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio